Mặt Trăng Đỏ

Chương 242: Sao Chú Còn Chưa Đi?

Chương 242: Sao Chú Còn Chưa Đi?


“Ta đã chuẩn bị xong đồ đạc cần thiết rồi, súng, đạn đặc biệt, huyết thanh giải độc cấp tính, đạn tín hiệu…. các thứ.”
Thằn Lằn vừa lái xe vừa nói:
“Đến lúc đó, ta canh giữ ở bên ngoài, xảy ra chuyện gì thì phải lập tức gửi đạn tín hiệu cho ta đấy nhé.”
Lục Tân đồng ý, cầm balo của mình lên kiểm tra một lượt.
Xe nhanh chóng lái tới một khu vực bỏ hoang ven đường quốc lộ. Con đường phía trước càng ngày càng khó đi, thế nhưng ở bên cạnh đường lớn có một con đường mòn trải dài, quanh co dẫn tới nơi phương xa.
Lúc này, trời có phần âm u, tầm nhìn hơi thấp, xa xa đều là gò núi trùng điệp, chỉ thấy con đường này trải dài trong làn sương mù xám xịt, không biết đâu là điểm cuối.
“Được rồi, bây giờ ta vào trong, ngươi ở bên ngoài phải cẩn thận đấy.”
Lục Tân nói rồi lấy balo của mình, xuống xe. Sau khi chào tạm biệt Thằn Lằn, hắn đi men theo con đường nhỏ.
“Ai da, gan to dã man thật...”
Thằn Lằn nhìn thấy Lục Tân ung dung thư thái, như thể đang đi dạo chơi ngoại thành thì không khỏi cảm khái.
Thằn Lằn vô tình chớp mắt một cái, bỗng ồ lên một tiếng.
Hắn dụi mắt theo bản năng, nhìn về phía Lục Tân đã đi được khoảng ba trăm mét.
Trong mơ hồ, không biết có phải do Thằn Lằn hoa mắt hay không, hắn thấy bên người Lục Tân có hai cái bóng đi theo, một cao một thấp.
“Không thể nào?”
Thằn Lằn càng nghĩ càng thấy sợ, vô thức quay đầu nhìn về phía thùng xe trống rỗng.
Nửa ngày sau, hắn mới nói một câu: “Chú à, họ đều đã qua đó rồi, chẳng lẽ chú chưa đi sao?”
Con đường có vẻ thần bí kia còn xa hơn Lục Tân nghĩ.
Hắn đeo chiếc túi vải thô mà mình thích dùng nhất, tuy bề ngoài có vẻ không được đẹp nhưng vừa dày vừa chắc chắn, dao cũng không thể đâm rách được. Bên trong túi có đựng thức ăn, súng, đạn, nước uống, thuốc thang, còn có máy kìm hãm dị biến giả, thậm chí còn có một ít tiền và một thỏi vàng. Có lẽ vào lúc nào đó sẽ cần dùng tới mấy món đó, hơn nữa, nếu cần thì có thể dùng túi để đánh người.
Nhưng mà khuyết điểm của chiếc túi là hơi nặng. Hắn đổi từ đeo trên vai sang xách tay, hết tay trái lại tới tay phải, cánh tay đã mỏi nhừ rồi.
Nhưng con đường mòn trước mặt này vẫn chưa thấy điểm cuối đâu.
Tiết trời có vẻ âm u, tuy đang là buổi sáng nhưng xung quanh lại xám xịt, mịt mờ u tối.
Quay người nhìn lại, hắn phát hiện ra mình đang đứng ở một nơi thinh lặng, dường như cách đó không xa có một xóm bỏ hoang.
Sương mù bao trùm lên trấn nhỏ, bên trong là một mảnh đại thụ rậm rạp tươi tốt và các loại cây dây leo xum xuê, dường như những loại thực vật có sức sống mãnh liệt lạ thường này đã nuốt trọn cả thôn làng, như con quái thú xanh lục đứng nơi đường chân trời.
Có thể chắc chắn rằng, con đường mòn dưới chân này là đường thông tới trấn nhỏ Khai Tâm.
Trên đường nhỏ có rất ít cỏ dại, cả vết bánh xe nông tới mức sắp không nhìn ra được gì nữa.
Chỉ là, dù nhìn về phía trước hay phía sau hắn cũng không thấy bóng dáng của bất cứ ai hết.
Nhưng dường như trong hai mảnh đất hoang bên cạnh con đường nhỏ có rất nhiều ánh mắt đang lén lút nhìn hắn.
Một khi Lục Tân ngừng bước chân lại, nhìn về phía những ánh mắt kia, hắn lại không thấy đâu.
“Chỗ này thật kỳ quái...”
Lục Tân nói thầm trong lòng, nhìn em gái đang ngồi trên vai mình:
“Ngươi nói xem có đúng không?”
“Không.”
Em gái lay vai Lục Tân, không ngừng ăn kẹo:
“Ta rất thích nơi đây.”
Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, thẩm mỹ của em gái không giống người khác chút nào.
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, muốn tìm kiếm bóng dáng của mẹ, nhưng phát hiện bà đã không ở cạnh mình nữa.
Khi mới vào đây, bà còn đi cùng hắn, nhưng đi một đoạn đường thì mất tiêu.
Có lẽ vì bà đi giày cao gót, đi bộ trên đường lâu nên thấy đau chân!
Nhưng Lục Tân cũng quen rồi, mẹ là người luôn khiến người khác yên tâm.
Dù bà có ở bên cạnh hay không, vào thời điểm quan trọng, nhất định bà vẫn sẽ xuất hiện giúp đỡ hắn.
“Dị biến giả hệ con rối đã bị bắt, đối phương còn hai dị biến giả và bốn người được vũ trang đầy đủ, nhưng cũng không dễ đối phó. Hơn nữa, ở trấn nhỏ Khai Tâm này, mình cũng có chút nguy hiểm, chưa biết chừng sẽ gặp phải vài phiền phức khác...”
Lục Tân không thích sự an tĩnh quá mức ở nơi đây, hắn nói chậm rãi, nói chuyện với em gái để phá tan bầu không khí im lặng tới mức quỷ dị ở nơi này:
“Hơn nữa, trước khi ra ngoài, chúng ta đã đồng ý với cha sẽ để ông hỗ trợ.”
“Cho nên lúc đó, có lẽ phải thả ông ấy ra thật. Em gái à, ngươi có sợ ông ấy không?”
Đây là một động tác rất tự nhiên.
Nhưng trong mắt mọi người xung quanh, Lục Tân đang nói chuyện với bả vai mình, còn hỏi ý kiến của nó nữa.
Em gái ngồi trên vai Lục Tân cúi đầu, nhìn hắn:
“Đương nhiên là ta không sợ, sao ta phải sợ ông ấy chứ?”
Nói đoạn, con bé nắm tay thành một quả đấm nhỏ:
“Sau này ta lớn lên rồi, ta nhất định sẽ biến ông ấy thành một món đồ chơi, ngày nào cũng vần vò ông ấy...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất