Chương 243: Cần Cù Lao Động
“Hả?”
Lục Tân cảm thấy kỳ lạ:
“Không phải ngươi vẫn sợ ông sao?”
Em gái không đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Tân, hồi lâu sau, con bé cười xoà.
“Thứ ta sợ đâu có phải ông ấy...”
“Không sợ ông ấy sao?”
Trái lại, Lục Tân không hiểu gì cả:
“Vậy ngươi sợ ai?”
Em gái không trả lời hắn. Khi ngẩng đầu nhìn lên, Lục Tân phát hiện em gái đã ngồi ngay ngắn, tay chỉ về phía xa xa.
“Anh trai, ngươi nhìn kìa!”
Nhìn theo hướng ngón tay em gái chỉ, Lục Tân ngẩng đầu lên, hắn bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Như thể trí óc bị đảo loạn, trong đầu vang lên tiếng hò hét của rất nhiều người.
Hình ảnh trước mắt như thể một chiếc tivi cũ, thỉnh thoảng lại loé lên các sọc ngang sọc dọc.
Hắn định thần lại mới đứng vững được, cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn.
Hắn thấy xa xa là một khoảng ruộng bạt ngàn.
Đất đai được chia thành từng khoảnh một, ngay hàng thẳng lối như một khối rubic.
Ở trên cánh đồng là từng hàng từng hàng hoa màu, được trồng rất chỉnh tề.
Cả một khoảnh ruộng rộng lớn, đưa mắt không nhìn thấy bến bờ, nhưng lại được chia thành nhiều mảnh rất rạch ròi.
Trong gió lan toả mùi mạ thơm ngát, trong đó có cả hương vị ngọt ngào lạ thường.
“Tới nơi chưa nhỉ?”
Lục Tân thầm nghĩ trong lòng, tiếp tục bước về phía trước.
Chắc chắn nơi đây có người sống, trừ nông trường ở thành phố Thanh Cảng ra, Lục Tân chưa từng thấy ở đâu lại có một mảnh ruộng rộng lớn như vậy. Hơn nữa, đến cả việc trồng trọt cũng ngay ngắn thế kia, chắc chắn ở đây có rất nhiều người là đằng khác.
Lục Tân xốc lại tinh thần, đi tiếp theo con đường nhỏ.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
Lục Tân ngẩng đầu lên là nhìn thấy một vầng trăng đỏ đang nhô lên trên đỉnh núi.
Hắn nhớ tới lúc tạm biệt Thằn Lằn vẫn còn là buổi sáng, Lục Tân còn chưa làm được gì mà bây giờ đã là ban đêm.
“Lẽ nào mình đã đi được một ngày?”
Lục Tân nghĩ theo bản năng, cảm thấy thật kỳ lạ.
Vì sao mình đi cả ngày trời rồi mà chưa thấy đói bụng nhỉ.
“Lúc đi vào sẽ thấy cảm giác đau đầu say xe, nhưng triệu chứng rất nhẹ, cố gắng chịu đựng là hết... Đi thêm tầm chục phút nữa sẽ gặp ruộng đồng ngay ngắn, không biết dùng phân bón gì mà mạ lên xanh tốt... Buổi tối ở đây tới rất sớm... Ánh trăng cũng đẹp hơn hẳn những nơi khác...”
Dừng lại ở ven đường, Lục Tân cầm cuốn sổ nhỏ ra, ghi lại từng điều mà mình nhận thấy.
Cấp trên đã nói, chuyến đi này cũng là một nhiệm vụ, phải ghi lại tất cả.
Chỉ là không biết thù lao được bao nhiêu.
Lúc đó, Thằn Lằn quên hỏi, Lục Tân cũng không tiện giục hắn, bằng không thì mình lại thành người tham lam mất.
….
Đi thêm mấy chục phút nữa, Lục Tân nhìn thấy đồng ruộng xung quanh không còn trồng hoa màu nữa, mà là một cây thuốc màu hồng nhạt. Hoá ra mùi hương kỳ lạ mà ban nãy hắn ngửi được là từ những cây dược liệu này. Ruộng trồng dược liệu cũng được ngăn chia thẳng hàng như cũ, từng khoảnh từng khoảnh san sát nhau, khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cảm thấy rất hài lòng.
Đi ngang qua một mảnh ruộng, Lục Tân thấy được một người.
Đó là một người đàn ông cường tráng, mặc một bộ quần áo liền bằng vải thô màu xanh nhạt, chăm chỉ nghiêm túc vùi đầu làm cỏ. Khi đang ở xa, cả người hắn vùi trong khóm hoa màu hồng, tới khi đi đến gần thì Lục Tân mới phát hiện ra hắn.
Nhìn trang phục thì hắn rất giống với cư dân của trấn nhỏ Khai Tâm mà Lục Tân nhìn thấy trong tài liệu.
“Chào ngươi...”
Lục Tân dừng bước, chào hỏi hắn.
Người làm ruộng kia dừng động tác lại, đứng thẳng dậy nhìn Lục Tân.
Trên mặt hắn ta mang theo nụ cười rất thân thiện.
Vì thế, Lục Tân cũng mỉm cười với hắn:
“Ở đây là trấn nhỏ Khai Tâm sao?”
Người đàn ông làm ruộng kia không đáp mà vẫn mỉm cười nhìn Lục Tân.
Lục Tân đợi một lúc, hắn vẫn không trả lời, nụ cười đã cứng ngắc như thể được cố định trên mặt vậy.
“Cảm ơn nhé!”
Lục Tân nói cảm ơn, rồi đi tiếp.
Lúc này, Lục Tân đã thấy bờ cuối của mảnh ruộng, làn sương bao phủ xuống như thể một bóng ma khổng lồ.
Trong bóng tối, hắn nhìn thấy vài bức tường màu trắng, hình như đã tới trấn nhỏ rồi.
Trên đỉnh đầu, vầng trăng treo trên cao, ánh trăng màu đỏ rọi xuống mảnh ruộng hoa, tạo nên một vẻ đẹp thần bí.
Theo hướng Lục Tân đi về trấn nhỏ, đồng ruộng xung quanh cũng có càng nhiều người hơn.
Đã là buổi tối rồi mà họ vẫn còn canh tác trên ruộng, hơn nữa mọi người đều im lặng, không nghe thấy bất cứ câu nói nào.
Vì họ quá im lặng cho nên thường phải đi tới gần mới phát hiện.
Sau đó, không cần biết Lục Tân có chào hỏi họ không, những người đó đều đứng lên, xoay người nhìn Lục Tân rồi mỉm cười. Nụ cười của họ như thể đúc từ một khuôn, nếu dùng phép toán mà đo đạc thì hẳn là độ cong của những nụ cười này là y như đúc.
Tới gần trấn nhỏ, Lục Tân dừng bước.
Quay đầu nhìn lại, mọi người trên ruộng đều đang nhìn hắn, im lặng mà ngay ngắn, như bù nhìn vậy.
“Đã muộn thế này rồi mà vẫn làm việc, quả là một tập thể cần cù lao động...”