Mặt Trăng Đỏ

Chương 244: Quỷ Dị

Chương 244: Quỷ Dị


Lục Tân cũng im lặng nhìn lại họ một lúc.
Phía sau hắn là trấn nhỏ nhưng đi tới đó, Lục Tân mới phát hiện, dường như cả trấn này không hề bật đèn. Tuy đám Tần Nhiên có thể ở đây, nhưng trong tình huống thế này, Lục Tân cũng không biết nên tìm họ ở đâu.
Vì thế, Lục Tân suy tư một lát, đi tới một người gần mình nhất.
Đó là một cô gái đứng trên mảnh ruộng, yên lặng nhìn Lục Tân, vẻ ngoài chừng 20.
Các đường nét trên gương mặt cô gái rất đẹp, nhưng dường như vì lao động chân tay quanh năm, dãi nắng dầm mưa mà làn da có vẻ thô ráp, hai gò má đỏ ửng lên. Cô ấy mặc một bộ quần áo liền màu xanh nhạt, khi đi tới gần, Lục Tân có thể ngửi được một mùi hôi gay mũi phát ra từ người cô, chắc là làm việc nên ra nhiều mồ hôi, hơn nữa còn đã lâu không tắm.
Lục Tân nhìn cô gái kia, cô gái kia cũng nhìn lại hắn.
Gương mặt cô gái mang theo nụ cười, hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
“Ta muốn hỏi ngươi về một người...”
Lục Tân nhìn cô gái rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Cô gái vẫn mang nụ cười hạnh phúc mà nhìn hắn, không hề nhúc nhích.
“Người đó trông thế này...”
Lục Tân lấy một tấm ảnh ra, đây là ảnh chụp Tần Nhiên trước khi chết, sắc mặt hắn ta tái xanh và cứng đờ.
Cô gái mỉm cười hạnh phúc vẫn nhìn hắn, không hề động đậy.
“Được rồi...”
Lục Tân nhớ lại lời Thằn Lằn nói với mình trước khi xuất phát, muốn giao tiếp với người lạ ở nơi xa lạ cần phải chuẩn bị hai món đồ.
Một là vũ khí, hai là tiền.
Vì thế, hắn lấy ra năm mươi tệ tiền mặt, đưa cho cô gái:
“Có thể nói cho ta biết được không?”
Cô gái vẫn mỉm cười vui vẻ nhìn hắn, nhận lấy tiền.
“Năm mươi tệ đã được tiêu như vậy đấy…”
Lục Tân cảm thấy hơi tiếc tiền, hắn cho rằng, chỉ cần một vài xu là đủ.
Nhưng lần này ra ngoài, tất cả vật tư cần thiết đều do Văn phòng An ninh và bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt chuẩn bị, bao gồm cả liên minh tệ và vàng mà họ mang theo, nên chỉ có một mệnh giá duy nhất là năm mươi tệ. Khi định bỏ ra một số tiền để hỏi thăm chút tin tức thì đây là tờ tiền có mệnh giá nhỏ nhất mà Lục Tân có thể đưa cho họ. Dù sao hắn cũng không mang theo đồ hộp, nếu dùng vàng trao đổi lại càng tiếc hơn.
Nhưng chỉ mất có năm mươi tệ mà có thể hỏi han được tin tức thì cũng rất đáng tiền.
Huống hồ, số tiền này khi trở về có thể được thanh toán lại.
Vì vậy, Lục Tân đã đưa tiền cho cô gái, sau đó hắn yên lặng chờ cô ta trả lời.
Nhưng cô gái đó chỉ nhận tiền rồi nắm trong tay, vẫn mỉm cười hạnh phúc nhìn hắn.
Không ngờ cô ta lại không trả lời.
“Nếu ngươi không muốn nói thì thôi...”
Lục Tân không muốn miễn cưỡng một cô gái vừa chăm chỉ lại lạc quan, nên hắn chỉ lắc đầu, định lấy lại tiền của mình.
Nhưng khi hắn véo một góc của tờ năm mươi tệ và kéo ra ngoài, hắn nhận ra tờ tiền bị nắm chặt đến không ngờ.
Cô gái đó nắm chặt lấy tờ năm mươi tệ không chịu buông.
“Nếu ngươi không trả lời thì nên trả tiền lại cho ta.”
Lục Tân liếc nhìn cô gái, nói lý lẽ với cô ta rồi tiếp tục kéo lấy tờ năm mươi tệ.
Nhưng cô gái đó lại nắm rất chặt, hoàn toàn không có ý định sẽ buông ra.
Lục Tân kiên trì muốn lấy lại tiền còn cô gái thì nhất quyết không đưa.
Lục Tân hơi tức giận, nhưng lại không dám quá mạnh tay vì sợ làm rách tiền.
Tuy nhiên, lúc này em gái Lục Tân đã nhảy xuống, giúp Lục Tân gỡ từng ngón tay của cô ta.
Cuối cùng, tờ năm mươi tệ còn nguyên vẹn nhưng có hơi nhàu nát đã trở về trong tay Lục Tân.
Cô gái đó vẫn mỉm cười hạnh phúc, chỉ có điều nụ cười này dường như đã trở nên có chút gì đó khác thường.
“Nếu ngươi không chịu nói, ta chỉ có thể tự mình tìm!”
Lục Tân cất tờ tiền, đeo ba lô lên, chậm rãi đi vào trong thị trấn.
Khi hắn vào thị trấn, những người ở dưới ruộng, bao gồm cả cô gái đó, vẫn lặng lẽ nhìn hắn.
...
Thị trấn này có vẻ rất lớn, ít nhất cũng có đến mấy chục nghìn người đang sinh sống.
Trong thị trấn không có đèn đường, tối om, Lục Tân chỉ có thể mượn ánh sáng của mặt trăng đỏ trên bầu trời để quan sát mọi thứ.
Những tòa nhà trong thị trấn này có phong cách hơi kỳ lạ, được xây dựng rất ngay ngắn và san sát nhau.
Mỗi căn nhà chỉ như một cái hộp nhỏ vuông vức với một cửa ra vào và hai cửa sổ.
Trông nó có chút phong cách như trong truyện cổ tích, nhưng đơn giản hơn.
Những căn nhà như vậy liền kề với nhau thành từng dãy, kéo dài xa tít tắp.
Chỉ cần chạm ngón tay là có thể phát hiện được màu trắng xám sơn trên những căn nhà này vẫn còn hơi ẩm, không biết có phải nó mới được sơn gần đây không.
Phía sau thị trấn có một ngọn đồi thấp, có thể thấy hình như có vài căn biệt thự nhỏ như ẩn như hiện trong bóng tối, không biết có phải là sản vật để lại trước thảm họa chẳng, hầu hết những căn biệt thự đều được bao phủ bởi các loại cây xanh khác nhau trên ngọn đồi.
Nhìn từ xa, nó tạo cho người ta cảm giác hơi cũ nát.
Ở cái thị trấn nhỏ này, tất cả nhà cửa đều được xây dưới chân núi, không chắc là có phải chúng vây nguyên một vòng xung quanh ngọn núi này không.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất