Chương 248: Nên Đọc Sách
“Ta biết Thanh Cảng nhất định sẽ có phản ứng, nhưng ta không ngờ phản ứng lại lớn đến như vậy.”
Dường như Tần Nhiên không biết ánh mắt Lục Tân thoạt nhìn có vẻ trống rỗng, nhưng khi Lục Tân liếc nhìn về nhiều hướng, xung quanh đã xảy ra những thay đổi gì.
Vẻ mặt Tần Nhiên vẫn rất bình tĩnh, cho dù biết rõ người trước mặt là dị biến giả đến từ Thanh Cảng, hơn nữa đối phương đã tìm đến tận thị trấn nhỏ này, cũng tìm thấy hắn, điều này có nghĩa là gì?
Vậy mà lúc này, vẻ mặt của hắn trông vẫn rất thong dong.
Hắn cắn một miếng ngô rồi cười với Lục Tân:
“Ngươi có thể tìm được đến đây, chứng tỏ Trần Trùng đã rơi vào tay ngươi?”
Một lúc sau, Lục Tân mới có phản ứng, ánh mắt hắn tập trung vào Tần Nhiên.
Tần Nhiên liếc nhìn Lục Tân rồi mỉm cười giải thích:
“Hắn là người rất khá, lại không sợ đau, người bình thường rất khó có thể khiến hắn mở miệng. Hơn nữa, bọn ta đã thỏa thuận với nhau từ trước. Nếu hắn rơi vào tay kẻ địch, chỉ cần cố gắng chống đỡ ba ngày, sau đó có thể khai ra tất cả. Thế nhưng, ngươi nhanh như vậy đã tìm đến...”
Hắn dừng lại giây lát, mỉm cười rồi nói tiếp:
“Ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc đã làm gì hắn?”
“Nói một cách chính xác, ta vốn không làm gì hắn cả, là hắn chủ động khai ra.”
Lục Tân thành thật trả lời:
“Hơn nữa, ngươi cũng không cần ngạc nhiên!”
“Khi đó ở Thanh Cảng ngươi đã gây ra chuyện tày trời, giết chết nhiều người như vậy, ngươi chắc phải suy nghĩ bọn ta sẽ tìm ra ngươi chứ.”
Nghe xong những lời Lục Tân vừa nói, Tần Nhiên dường như hơi kinh ngạc:
“Ngươi vì những người đó của Thanh Cảng nên mới tìm đến đây?”
Lục Tân hình như cũng cảm thấy hơi kỳ lạ:
“Ngươi đã hại chết nhiều người như vậy, ta đến tìm ngươi không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Tần Nhiên ngẩn ra giây lát, sau đó hắn mới khẽ lắc đầu, trông vô cùng khó hiểu, như cảm thấy hơi nực cười, thậm chí là hơi hoang đường.
Một lúc lâu sau, hắn mới bật cười:
“Ta cứ tưởng vì các ngươi đã nhận ra được giá trị của bức họa đó nên mới gấp rút đuổi theo ta như vậy.”
“Bức họa đó ư?”
Nếu không phải Tần Nhiên chủ động nhắc đến, Lục Tân suýt chút nữa đã quên mất chuyện về bức họa, hắn ngẩn ra một lúc rồi mới khẽ giải thích:
“Nếu bức họa đó vẫn còn trong tay ngươi, lát nữa ta sẽ lấy về để báo cáo kết quả công tác, nếu nó đã không còn trong tay ngươi, cũng không quan trọng!”
“Quan trọng nhất vẫn là ngươi!”
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn căn nhà phía sau Tần Nhiên:
“Có điều, ta nhớ các ngươi có tổng cộng bảy người. Ngoài ngươi và Trần Trùng, còn có năm người nữa, một người cũng không được thiếu...”
Tần Nhiên vẫn đang nhìn chằm chằm Lục Tân, như muốn tìm thấy chút đùa cợt hoặc một biểu cảm khác trên mặt hắn.
Nhưng cuối cùng Tần Nhiên vẫn không tìm thấy gì, ở hắn chỉ thấy sự nghiêm túc và chân thành đến lạ lùng.
Điều này khiến những gì Lục Tân nói đều là sự thật.
Cũng chính vì vậy mà vẻ mặt của Tần Nhiên đã trở nên có chút mất tự nhiên:
“Người anh em, không đến nỗi như vậy chứ? Ngươi một mạch đuổi theo ta hơn một nghìn km, còn đuổi theo vào đến tận nơi này, chỉ vì mấy mạng người đó?”
Lời nói của hắn chứa đầy sự khó hiểu, khiến tâm trạng Lục Tân cũng trở nên bồn chồn.
Lông mày của Lục Tân nhíu chặt:
“Họ đều là người đang sống sờ sờ, hơn hai nghìn người, sao ngươi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra như vậy?”
“Ha ha...”
Lần này Tần Nhiên thực sự bật cười. Hơn nữa, hắn thật sự buồn cười, giơ tay chỉ về phía Lục Tân, tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại không nhịn được tiếp tục cười, hồi lâu sau mới nói tiếp:
“Người anh em, chắc hẳn ngươi cũng là một dị biến giả, ta còn nhớ là ngươi thuộc hệ nhện phải không? Lẽ nào ngươi thực sự không nhận ra chúng ta không còn như người bình thường? Việc chúng ta có thể làm, họ đừng nói là làm được, ngay cả hiểu được cũng đã cả vấn đề! Ta tin những lời mà một người đã từng nói, đối với người bình thường mà nói, người như chúng ta giống như thần…Thế giới dưới vầng trăng đỏ này là thế giới của chúng ta, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì mà chúng ta muốn. Nếu ngươi đến tìm ta là vì bức họa đó, hoặc đến tìm ta là vì lúc đó ta đã phục kích ngươi, ta đều có thể hiểu được, nhưng ngươi lại nói rằng ngươi đến tìm ta là vì những người đó…Ha ha ha!”
Nhìn dáng vẻ cười vô cùng vui vẻ của Tần Nhiên, Lục Tân bèn tự mình kiểm điểm trước.
Mình có nói gì sai sao? Hay đã làm gì không đúng?
Sau đó, Lục Tân nhận thấy những việc mà mình đã làm không có vấn đề gì cả.
Thế là, hắn cau mày:
“Ngươi nên đọc sách nhiều hơn…Trong sách giáo khoa có nói, trên thế giới này không hề có thần.”
Tần Nhiên ngẩn người một lúc, nhìn Lục Tân với vẻ hơi nghi hoặc, hắn không đoán ra được Lục Tân là đang trêu mình hay đang nghiêm túc.
“Nói một cách nhượng bộ thì…”
Lục Tân chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tần Nhiên rồi nói:
“Cho dù có đi nữa, cũng không phải là người như ngươi. Vì vậy, ngươi nhiều nhất cũng chỉ là một tên điên…”
Lục Tân vừa nói những lời này, vừa nhấc chân bước về phía trước.