Chương 254: Quy Luật
Đồng thời, khi khuôn mặt này bị cắt rời ra, tất cả những người đang nổi điên, muốn lao về phía hắn lập tức ngã nhào ra đất. Dường như họ đã phát điên rồi, cứ tranh nhau cái khối thịt rách kia, ngươi chen ta, ta đẩy ngươi, như một đám quỷ đói.
Lúc này, Lục Tân biến thành người bị quên lãng, không ai thèm đếm xỉa tới.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Tần Nhiên, hoặc nói là nhìn gốc cây ăn thịt người kia.
“Tới lượt ta rồi.”
Khi miếng thịt đằng sau lưng Lục Tân rơi xuống, tất cả người báo thù đều chen nhau xông tới chỗ miếng thịt kia, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Tần Nhiên cũng an tĩnh đến mức lạ thường, cái cây kia như một con yêu quái có máu thịt, vẫn luôn duy trì tư thế vươn lên phía trước, vô số dây leo cũng ra sức khuếch tán ra xung quanh, ở đầu dây mọc ra từng cái xúc tu hình người vặn vẹo.
Thế nhưng hắn ta như thể bị nhấn nút stop, dừng tất cả động tác đang thực hiện, không hề nhúc nhích.
Điều kỳ quái hơn là, người dân của trấn nhỏ đang vọt tới, xé nát, nuốt trọn miếng da kia cũng ngừng hết hoạt động.
Họ vẫn duy trì tư thế ngã nhào ra đất, vẻ mặt trở nên ngu ngơ mờ mịt.
Dường như sau khi họ ăn hết miếng da thịt kia thì đã báo thù xong, không còn bất cứ oán niệm gì nữa.
Đến lúc này, Lục Tân càng có thể chắc chắn hơn về quy luật logic của năng lực của Tần Nhiên.
Hiện tại, muốn ngăn cản hắn gây ô nhiễm thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là báo thù thành công.
Thế nhưng hắn ta lại có một năng lực đó là chuyển dời nỗi hận.
Cho nên, người bị hắn chuyển dịch nỗi hận lên người chẳng khác gì trúng một lời nguyền, tới chết mới hoá giải được.
Có lẽ chính bản thân mình là dị biến giả, hoặc có người nhà bảo vệ, cho nên lời nguyền rủa này mới chỉ làm ô nhiễm tới một bộ phận da thịt trên người, nếu đổi lại là người khác, e rằng sẽ ô nhiễm cả người.
Lúc đó thì chỉ có duy nhất một con đường chết.
Trước khi chết, những người báo thù muốn phản kích, hoặc giết chết Tần Nhiên, sẽ lại giúp đỡ hắn ta gây ô nhiễm.
Nhưng bây giờ, nguồn ô nhiễm đã bị chặn rồi, kết quả sẽ thế nào?
Lục Tân nhìn về phía mẹ, muốn tham khảo ý kiến của bà.
Nhưng lúc này, hàng mày thanh tú của mẹ đang nhíu chặt, bà nhìn Tần Nhiên bằng ánh mắt nghiêm túc, như thể bị thu hút bởi sự thay đổi nào đó trên người Tần Nhiên.
Lục Tân cũng ngẩng đầu nhìn về bên đó, chỉ thấy cái cây ăn thịt người kia không hoàn toàn thinh lặng, bên ngoài thân cây đang chậm rãi nhúc nhích, vết lồi dần dần gồ lên, phác hoạ ra một khuôn mặt người, nhìn kỹ lại thấy rất giống Tần Nhiên.
“Tốt lắm...”
Gương mặt bằng vỏ cây kỳ quái kia giật giật khoé miệng, giọng nói hơi mơ hồ, nhưng đúng là giọng của Tần Nhiên.
“Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được tốc độ phát triển nhanh như thế...”
Ở vị trí con mắt trên gương mặt đó, phần da thịt căng ra tới cực hạn, xé mở sang hai bên, để lại hai hố mắt trống rỗng.
Đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm vào Lục Tân, khuôn mặt của hắn ta vặn vẹo nhúc nhích, biểu cảm dữ tợn như một tên điên vậy.
Nhưng giọng nói của hắn ta lại tỉnh táo lạ thường:
“Quả là sức mạnh khiến bao người phải hâm mộ, tốc độ sinh trưởng của ta tỉ lệ thuận với cường độ tinh thần của mục tiêu bị nguyền rủa. Ngươi phải mạnh như thế nào mới có thể giúp ta hoàn thành năm tổ ô nhiễm nhanh như thế cơ chứ?”
Lục Tân im lặng nhìn Tần Nhiên.
Trên cây ăn thịt đang treo lủng lẳng mười sáu quả hình người.
Ở xung quanh còn có hơn ba mươi người dân của trấn nhỏ đang ngã nhào trên mặt đất.
Hắn mơ hồ cảm nhận được rằng có một nỗi băn khoăn đang dần trở nên sáng tỏ.
Căn cứ vào sự kiện ô nhiễm đặc biệt số 041, có thể nhận định rằng tốc độ ô nhiễm của Tần Nhiên tăng lên theo cấp bội số.
Nhóm sau là gấp đôi của nhóm trước, thế nhưng tương ứng, cũng cần gấp đôi thời gian. Vì thế, trong sự kiện lúc trước, mức độ nguy hiểm được ước tính của nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041 không cao, vì phương thức gây ô nhiễm khiến tốc độ ô nhiễm của hắn bị hạn chế.
Tốc độ ô nhiễm thường là một tiêu chuẩn quan trọng trong việc ước tính mức độ nguy hiểm của một sự kiện ô nhiễm đặc biệt.
Nhưng lần này, khi Lục Tân và Tần Nhiên giao thủ chính diện, phát hiện ra tốc độ ô nhiễm của hắn ta hoàn toàn khác so với lần trước.
Lúc này, tốc độ đã đạt tới mức điên cuồng rồi...
Căn cứ theo lời hắn nói thì nguyên nhân gây ra việc này có liên quan tới mình sao?
“Ngươi rất đặc biệt, ta cũng đoán được ra vì sao ngươi lại đặc biệt như thế.”
“Không ngờ vào giờ khắc cuối cùng, nhiệm vụ phòng thí nghiệm chạy trốn lại được hoàn thành một cách ngoài dự liệu...”
Khi Lục Tân đang ngẫm nghĩ, gương mặt trên thân cây lại chậm rãi mở miệng.
Cùng lúc đó, trên gương mặt đó xuất hiện một nụ cười quỷ quái, bắt đầu dung nhập vào bên trong thân cây.
“Ầm!”
Cả người Lục Tân chấn động, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhiên.
“Phòng thí nghiệm chạy trốn sao?”
Đây là lần đầu tiên Lục Tân nghe thấy cái tên này, hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.