Chương 255: Thành Công Tóm Lấy
Cũng vào lúc này, sắc mặt của mẹ đang đứng ở đó không xa đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Trong giây lát, nụ cười duyên dáng ưu nhã của bà bị bóng tối bao phủ lên, ánh trăng đỏ chiếu xuống, gương mặt với đường nét tinh xảo chìm dần vào trong bóng tối.
“Nhất định phải chết...”
Mẹ nói khẽ, giọng nói của bà tuy trong trẻo nhưng rất lạnh lùng.
“Được ạ!”
Lục Tân nhỏ giọng đồng ý, cả người căng thẳng.
Hắn cũng muốn trừng phạt Tần Nhiên ngay lập tức.
Vì kinh nghiệm giao thủ với dị biến giả của hắn chưa được phong phú lắm, cho nên hắn không dám lề mề thêm nữa, tránh gặp phải chuyện không may.
Cho nên lúc này, những nghi hoặc trong lòng cũng không làm ảnh hưởng tới sự quyết đoán của hắn.
Cho dù có muốn hỏi Tần Nhiên chuyện gì thì trước tiên vẫn nên làm tan rã hoàn toàn sức chiến đấu của hắn ta đã...
“Xoạt!”
Khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, thân thể hắn đã vọt tới phía trước rồi.
Hơi khom thắt lưng, thân hình bày ra tư thế chạy nước rút một cách tự nhiên.
Hơn nữa, thời cơ mà hắn nắm chặt chính là khi gương mặt của Tần Nhiên bắt đầu dung nhập vào trong thân cây.
Qua quan sát gốc cây ăn thịt kỳ quái này, trực giác của Lục Tân cho rằng, lúc này là thời điểm Tần Nhiên suy yếu nhất.
Khi Lục Tân xông tới, gương mặt của Tần Nhiên đã sáp nhập vào thân cây được một nửa rồi. Tất cả những dây leo và cành lá cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ, nhất là quả hình người sinh trưởng trên cành đang nhanh chóng vươn mở ra. Vì tất cả quả đều do tinh thần thể hình người tạo thành nên lúc này nhìn chúng như đang mở rộng vòng tay để ôm ấp.
Dùng sức dang rộng tay để ôm, như thể muốn ôm lấy cái gì...
“Mỗi hệ năng lực cơ bản đều có ba loại năng lực... Nếu như hai loại năng lực của Tần Nhiên là hạ lời nguyền và dùng cây có quả mặt người để gây ô nhiễm cho người khác... Như vậy thì hẳn là hắn vẫn còn năng lực thứ ba...”
Lục Tân nắm chắc thời cơ ra tay vào lúc này chính là để ngăn cản loại năng lực thứ ba của Tần Nhiên.
Vì hắn không biết được năng lực đó là gì.
Quan sát kỹ thì có thể thấy được, trước khi gương mặt của Tần Nhiên hoàn toàn sáp nhập vào thân cây thì hắn chưa thể dùng loại năng lực thứ ba.
“Ngươi... không được phép làm hắn bị thương!”
Nhưng vào đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên từ căn phòng tối om đằng sau.
Tiếng hét này căng thẳng tới mức khàn cả giọng, như một con vịt bị bóp chặt cổ, vô cùng kỳ quái.
Trong khoảnh khắc âm thanh này vang lên, trái tim của Lục Tân lập tức đập “thình thịch”.
Hắn vô thức nhìn thoáng qua hướng kia, con ngươi co rụt lại.
Hắn nhìn thấy ở cửa căn phòng đằng sau, một cái đầu rất to thò ra, nhìn có vẻ lạ lẫm. Chủ nhân của chiếc đầu đó đang nhìn lén mình, tuy rất căng thẳng nhưng nó vẫn nhìn thẳng vào mình, đồng thời cao giọng đưa ra yêu cầu này.
Điểm mấu chốt là, ít nhất là... trong một khoảnh khắc nào đó, trong lòng Lục Tân chợt run lên.
Hắn có cảm giác không đành lòng từ chối yêu cầu của người kia theo bản năng, muốn nghe theo lời nó, bỏ suy nghĩ tấn công Tần Nhiên đi.
Vào lúc này, đường nét xấu xí trên cái đầu to đùng kia lại có vẻ rất đáng yêu...
“Dường như ngươi đã nhận một món quà không nên nhận rồi...”
Gương mặt của Tần Nhiên sắp nhập vào thân cây kia đã chú ý tới sự thất thần của Lục Tân.
Trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười kỳ quái.
Cùng lúc đó, trên mấy cây dây leo đang vươn ra kia, vòng ôm của mười mấy quả hình người đã dần mở rộng ra rồi.
Nhưng ngay lúc này, Lục Tân hơi khựng người lại rồi đột nhiên tăng tốc thêm lần nữa!
Hắn như một cái bóng mơ hồ dưới ánh trăng, vượt qua khoảng cách mười mấy mét, vọt tới trước mặt cây ăn thịt người.
Bàn tay cắm thẳng vào bên trong thân cây, túm được cái cổ của Tần Nhiên đã sáp nhập hơn nửa vào thân cây cằn cỗi kia.
Đôi mắt dường như không chứa đựng chút cảm xúc nào, đang nhìn hắn ta một cách nghiêm túc, tỉnh táo và hững hờ...
“Chuyện gì xảy ra đây?”
Tần Nhiên ngạc nhiên thật sự.
Hắn ta chứng kiến rõ ràng, ngay giây trước Lục Tân còn đang thất thần, như thể do dự có nên xông lên hay không.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Tân đã vọt tới trước mặt, trong khoảnh khắc cuối cùng hắn ta dung nhập vào thân cây khô, Lục Tân đã bóp cổ hắn ta rồi.
“Là người bán hoa hồng kia phải không?”
Lục Tân nhìn hắn ta, nói với vẻ bình tĩnh:
“Chỉ cần nhận đồ của hắn là sẽ có ấn tượng tốt với hắn đúng không? Em gái ta đã đi tìm hắn ta rồi. Chắc các ngươi không biết, em gái ta sẽ làm những gì với món đồ mà con bé thích đâu...”
“Em gái...”
Trên gương mặt của Tần Nhiên bị bóp chặt cổ lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Giọng nói ban nãy có vẻ mơ hồ nhưng lúc này đã rõ ràng hơn phần nào rồi.
“Năng lực của ngươi chắc thuộc hệ nhện...”
“Xem ra không phải cái gì ngươi cũng biết…”
Lục Tân cau mày, thẳng tay kéo Tần Nhiên ra ngoài. Tần Nhiên đã dung nhập trong thân cây đau đớn tới mức không gì sánh được. Vừa nãy, khi gương mặt hắn nổi lên trên thân cây thì nhìn giống như bị tróc ra khỏi vỏ cây, nhưng lúc này, bị Lục Tân kéo thì hắn lại dính vào thân cây, rất nhiều sợi tơ máu thịt bị kéo ra.
Giống như mạnh mẽ lôi kéo một cá nhân ra khỏi một nhóm người vậy.