Chương 256: Mười Tần Nhiên
Cảm tưởng như nếu kéo mạnh thêm chút nữa thì có lẽ hắn sẽ chết.
Nhưng Lục Tân vẫn nhất quyết kéo hắn ra.
Nhưng Lục Tân không ngờ, khi hắn ra sức kéo Tần Nhiên ra ngoài thì đột nhiên Tần Nhiên nhắm chặt hai mắt lại. Ngay sau đó, nơi Lục Tân nắm vào biến thành một khối gỗ không có sinh mạng, cứ thế bị kéo ra ngoài. Nhưng trong tay Lục Tân cũng chỉ là một tấm gỗ, Tần Nhiên bị hắn nắm chặt đã mất đi sức sống, làn da vốn trơn trượt nay trở nên khô khốc.
Tần Nhiên chết rồi...
Cho dù là một sinh mệnh hay một tinh thần thể, chắc chắn hắn ta đã mất đi sức sống.
Nhưng điều khiến Lục Tân không ngờ tới chính là, trong khoảnh khắc tên “Tần Nhiên” mà mình bắt được chết đi, thì trên đỉnh đầu, một chiếc xúc tu hình người chợt mở mắt.
Gương mặt nó lộ ra biểu cảm hoảng sợ, nó há hốc mồm thở dốc, như thể vừa bị bóp cổ trong trạng thái chạy trốn vậy.
Mà nó mới là cái thứ nhất, rồi tới cái thứ hai, cái thứ ba.
Trên gốc cây huyết nhục kỳ lạ này, tất cả quả hình người đều liên tiếp mở mắt, há miệng thở hổn hển. Vốn chúng nó chỉ là quả trên dây leo của thân cây quái quỷ này, nhưng vào lúc này, chúng lại có phản ứng khác nhau, từng quả một lần lượt sống lại... Một Tần Nhiên chết đi, mười sáu Tần Nhiên sống lại!
“Rầm rầm rầm...”
Chúng nó đang giãy dụa ở đầu cành, run rẩy rồi sau đó đồng loạt lao xuống dưới.
Trực giác của Lục Tân lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm, chỉ trong chớp mắt, hắn đã lùi về sau bảy, tám bước.
Lúc này, em gái đang không ở bên cạnh hắn, cho nên hắn dùng sức mạnh của mình. Thế nhưng ở một góc độ nào đó, hắn đã mạnh mẽ mượn một phần sức lực của em gái, cho nên tốc độ của hắn càng nhanh hơn. Rõ ràng có thể nhìn ra, tuy là tốc độ của hắn rất nhanh nhưng động tác lại hơi gượng gạo, hơn nữa còn ngốc ngốc, không giống dáng vẻ linh hoạt vặn vẹo của em gái một chút nào.
Tuy lùi lại rất nhanh, không bị thương ở đâu, nhưng hắn vẫn bị mười sáu tên Tần Nhiên lao xuống chạm phải.
Đám dây leo rậm rạp như thế, trên mỗi đầu dây lại là một mặt người linh hoạt, hắn vốn không thể tránh thoát được hoàn toàn.
Vì Lục Tân mượn sức mạnh của em gái nên những bộ phận quan trọng mới an toàn.
Nhưng vẫn còn rất nhiều bộ phận khác trên cơ thể bị chạm phải.
“Ha ha ha...”
“Ha ha ha...”
Sau khi Lục Tân lùi lại đằng sau, hắn lập tức nhìn thấy tất cả Tần Nhiên trên thân cây đều đang bật cười.
Theo tiếng cười hỗn loạn và ồn ào, Lục Tân nảy sinh cảm giác kỳ quái. Hắn cúi đầu theo bản năng, không biết có phải hoa mắt hay không mà hắn thấy ở mu bàn tay của mình, một gương mặt đang dần dần giãy giụa, nổi lên từ dưới lớp da, nhìn hắn bằng ánh mắt âm u.
Không chỉ có mu bàn tay mới cảm nhận được sự khác thường, hắn kéo tay áo lên, lập tức phát hiện ra trên cánh tay cũng nổi lên những gương mặt.
Cảm thấy chỗ cổ hơi lành lạnh, đưa tay lên thì chạm phải một mảng nhô lên.
Đó cũng là một gương mặt mới mọc ra.
Tất cả những bộ phận ban nãy tiếp xúc với cái cây hình người kia đều mọc lên gương mặt.
Mỗi khi có một gương mặt mới mọc lên, Lục Tân lại cảm thấy cơ thể mình kỳ lạ đi một chút, dường như một phần ý chí đã bị người ta cướp đi.
Xung quanh hắn là âm thanh cực kỳ huyên náo, như là có vô số người đang nói chuyện.
Xì xào bàn tán, cười khẽ hoặc là hò hét to giọng.
Những tiếng động hỗn tạp này chồng chéo lên nhau, vô cùng hỗn loạn.
Từng tầng âm thanh đánh thẳng vào đại não con người, như những tiếng gầm liên tục:
“Ta chính là ngươi!”
“Ngươi chính là ta!”
“Đưa ta cho ngươi!”
“Đưa ngươi cho ta!”
Rõ ràng những âm thanh này là hư ảo, nhưng Lục Tân lại nghe thấy rất rõ ràng.
m thanh này khá giống với một loại chấn động tầng giữa của tinh thần lực.
Những tiếng động này làm cho Lục Tân cảm thấy phiền não, từng gương mặt đang liên tiếp mọc lên trên người cũng khiến hắn vô cùng khó chịu.
Nhưng khi hắn xoay người lại theo bản năng mới phát hiện vấn đề chưa dừng lại ở đó.
“Phụt! Phụt! Phụt!”
Lúc trước, ba mươi sáu người bị Tần Nhiên ô nhiễm, nhưng vì đã “báo thù” thành công cho nên không bị gốc cây ăn thịt người to lớn này cắn nuốt. Da thịt trên người nứt toạc ra, một gốc cây ăn thịt người loại nhỏ mọc ra từ thân thể họ. Lúc này, họ như một cây dây leo thật dài, ở đầu dây leo từ từ tách ra, để lộ từng gương mặt.
Mỗi gương mặt đều là Tần Nhiên cả.
Hình thể của họ nhỏ hơn, dây leo cũng ít hơn, nhưng số lượng cá thể lại nhiều.
Chúng xé toạc thân thể ra để sinh trưởng cùng một lúc, lập tức khiến cho bốn xung quanh trở thành một mảnh “rừng rậm” quỷ quái.
Những cái xúc tua đung đưa, vươn ra xung quanh.
Phạm vi ô nhiễm càng ngày càng rộng, ngày càng có nhiều người dân của trấn nhỏ bị ảnh hưởng.
Họ thô bạo hơn rất nhiều lần, nắm vũ khí trong tay, vọt tới.
Quay đầu nhìn lại, trấn nhỏ này như thể một thế giới của quái vật vậy.
Lục Tân vụng về né tránh sự tấn công của họ, nhưng chỗ nào cũng là quái vật cả.