Chương 257: Để Cha Ra Sân
Những khuôn mặt mọc ra trên người làm ảnh hưởng tới tốc độ của hắn, thậm chí còn ảnh hưởng tới ý chí chiến đấu của hắn nữa.
Điều này khiến cho hắn cảm thấy có phần không biết phải làm thế nào.
Hắn thích đối phó với dị biến giả hệ con rối hơn.
Bởi vì năng lực của họ rất rõ ràng, hơn nữa biểu hiện cũng không quái dị như thế này.
Bản thân Tần Nhiên đã như một bí ẩn, năng lực của hắn lại càng điên cuồng hơn.
“Đã đến lúc rồi...”
Lúc này, giọng nói dịu dàng của mẹ truyền tới chỗ hắn.
Mẹ lại biến trở thành dáng vẻ xinh đẹp, dịu dàng như trước, ánh mắt nhìn Lục Tân đang bị đám quái vật bao vây tràn đầy vẻ đau lòng, bà thay hắn đỡ phần lớn các đòn tấn công, nói khẽ:
“Không phải nói xong rồi sao? Lúc này nên để cho ông ấy ra ngoài hít thở bầu không khí, thả lỏng một chút. Nếu không, khi bị nhốt lâu như vậy, ông ấy cũng sẽ tức giận, gây rắc rối nghiêm trọng...”
Lời của mẹ rất có lý, Lục Tân không có lý do gì để phản đối.
Dù sao đây cũng là quyết định được đưa ra trong buổi họp gia đình lần trước.
Trước khi hiểu rõ quy luật logic trong năng lực của Tần Nhiên, hắn không dám thả cha ra ngoài, nhưng bây giờ đã làm rõ được quy luật Tần Nhiên biến thành quả hình người để gây ô nhiễm cho người khác rồi. Hiện tại, hắn ta đang thi triển năng lực thứ ba, thoạt nhìn có lẽ sẽ cha sẽ đối phó được.
Thêm nữa, đối với Lục Tân thì chỉ trong hai trường hợp mới thích hợp để cha xuất hiện và giải quyết vấn đề.
Một là khi đã hoàn toàn hiểu rõ quy luật logic của đối phương.
Hai là khi hắn hoàn toàn không hiểu gì về quy luật logic của đối phương.
Vì thế, hắn gật đầu một cái, rồi ngẩng đầu lên chậm rãi, nhìn về hướng Tây Bắc.
Đó là hướng thành phố Thanh Cảng.
Trong thành phố vệ tinh số 2 của thành phố Thanh Cảng, gần đồn canh gác Ánh Trăng có một căn nhà trọ kiểu cũ.
Lúc này, phòng 401 trên tầng 4 vốn đang khoá cửa, đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”, cửa tự động mở ra.
Trong phòng không có gì cả, nhưng cả toà nhà dường như đang chấn động.
…
“Sử dụng loại năng lực này không biết sẽ sinh ra thêm bao nhiêu bản thân mình nữa...”
Lúc này, Tần Nhiên, hoặc có lẽ là cái cây ăn thịt người kia đang nhìn về phía Lục Tân đang bị đám quái vật bao vậy, nhưng trên mặt hắn ta lại không có vẻ hưng phấn. Trái lại, hắn cảnh giác nhìn những cây ăn thịt người loại nhỏ mọc trên cây lớn, ánh mắt chứa nỗi căm hận không thể che giấu. Điểm kỳ lạ là, những cây ăn thịt người nhỏ khác cũng nhìn lại hắn với ánh mắt như thế.
Chúng sinh trưởng trên cùng một thân cây, lại căm hận lẫn nhau, thậm chí còn che giấu cả sát khí.
“Nhưng cũng may là ý thức của mình mạnh mẽ, hy vọng sẽ được trở thành bản chính... Với lại, hoàn thành hai trong ba nhiệm vụ rồi, cũng có thể lấy cái này để đổi lấy cách giải quyết... Nhìn cục diện bây giờ thì càng có hy vọng có thể rời đi trước khi ‘nó’ thức tỉnh...”
Nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng sau lưng.
Nơi đó còn có một đối tác của hắn ta, hắn ta nhớ rõ lời Lục Tân vừa nói.
“Em gái đã qua đó tìm hắn ta rồi?”
Tần Nhiên không hiểu những lời này có ý gì, nhưng hắn ta chợt cảm thấy lo lắng cho người bạn của mình.
Nhưng cảm giác lo lắng này chỉ tồn tại trong nháy mắt.
Bởi cách đó không xa, Lục Tân đang bị đám quái vật bao vây đột nhiên đứng lên.
Cũng vào lúc này, tất cả “Tần Nhiên” ở trên cây ăn thịt người đều lấy làm kinh hãi, đồng thời quay đầu nhìn về phía Lục Tân một cách vô cùng kinh ngạc.
“Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?”
Trên những con đường chật hẹp của thị trấn nhỏ bên ngoài, khi vô số Tần Nhiên đồng thời tỉnh dậy, một người có hình dáng như cậu bé với cái đầu rất to đang kinh hãi quay trở lại trong căn nhà, hắn thở hổn hển, vẻ mặt tỏ ra không thể hiểu nổi:
“Sao lại không có tác dụng?”
Theo tình báo mà Lục Tân có được sau khi thẩm vấn Trần Trùng, mật danh của hắn là Quỷ đầu to, chưa biết năng lực cụ thể của hắn là gì.
Tuy nhiên, có thể chắc chắn một điều, hắn chính là nguồn gốc của nhiều sự cố ô nhiễm đặc biệt có tính đột ngột ở thành phố vệ tinh số hai của Thanh Cảng, năng lực của hắn là có thể thông qua một bông hồng, hoặc một vật phẩm cụ thể nào đó, bằng phương thức trao tặng, gieo một cảm xúc khác thường vào trong cơ thể người nhận.
Lúc này, hắn lính đánh thuê có thể coi là dị biến giả đã trải qua không ít cuộc chiến này cảm thấy rất mơ hồ.
Vừa rồi, khi dị biến giả của Thanh Cảng (Lục Tân) xông vào thị trấn rồi phát hiện ra chúng, chúng đương nhiên cũng phát hiện ra đối phương.
Ngay lần đầu tiên, hắn đã sử dụng năng lực của mình, bằng cách nhờ một cậu bé vẫn chưa hoàn toàn bị dị hóa ở thị trấn nhỏ này, tặng một ít táo cho Lục Tân, hắn cũng nhìn thấy đối phương đó đã nhận lấy số táo đó.
Vì vậy, khi dị biến giả đó chiến đấu với đại ca, hắn đã phát huy vai trò của mình đúng thời điểm thích hợp…
Lúc này, dị biến giả đó hẳn là khó có thể từ chối yêu cầu của hắn.
Hắn biết rất rõ về năng lực của mình, đồng thời đã kiểm soát hắn ở một mức độ phù hợp nhất.