Chương 262: Quất Roi
"Rốt cuộc đây là năng lực gì vậy?"
Cũng vào thời điểm này, khi thấy cảnh Lục Tân đang đập nát hơn ba mươi cái cây quả thật có hình người như là đập nát một đống đồ chơi yếu ớt thì Tần Nhiên…hay phải nói là đám người Tần Nhiên đồng loạt hoảng sợ hét lớn, biểu cảm trên mặt họ cũng giống nhau như đúc, tất cả đều trưng ra vẻ mặt sợ hãi.
Sau đó họ nhao nhao tranh nhau nói:
"Chúng ta phải đoàn kết lại, giết chết hắn trước đã…”
"Ý là tiêu diệt nguyên nhóm kia đó hả?"
"Không, chúng ta nên chạy trốn mới đúng…”
"Ha ha ha, ta hận các ngươi, ta chỉ ước nhìn thấy các ngươi chết đi cho rồi…”
"Ta.... ta chỉ là một tên chở hàng ở vùng hoang dã thôi…”
Trong tiếng kêu la ồn áo náo nhiệt, cuối cùng họ vẫn thống nhất được ý kiến, vì có một Tần Nhiên mạnh hơn đồng loại nên đã thẳng tay trấn áp ý kiến của những tên khác xuống. Sau đó, gốc cây quả thật có hình người cao chừng hơn mười mét này bỗng run rẩy kịch liệt, từng sợi dây mây dài khoảng bảy, tám mét đồng loạt lắc lư trên không, trông như một cái bẫy được đặt trên đỉnh cây…
Biên độ đung đưa của chúng dần trở nên thống nhất, sau đó tất cả Tần Nhiên cùng quay mặt nhìn về phía Lục Tân.
Kế tiếp chúng bắt đầu chửi rủa. Đủ mọi loại từ ngữ không thể nào hình dung ra nổi lần lượt tuôn ra từ miệng họ, nhưng chẳng nghe rõ được gì.
Tuy vậy, có thể thấy, khi những từ ngữ này thoát ra khỏi miệng bọn hắn, chúng sẽ dung hòa lại với nhau, hình thành một sức mạnh vô hình nhưng dày đặc, gây ảnh hưởng đến cả không khí. Kết quả là không khí bị biến dạng hệt như bị khúc xạ qua vô số mặt kính nhỏ bé vậy.
Luồng sức mạnh cực kỳ lớn đó lao thẳng tới trước mặt Lục Tân.
"Ầm…”
Khi Lục Tân đang thận trọng giết chết cây quả thật con có hình người cuối cùng thì lại bị cỗ sức mạnh chửi rủa này đánh trúng. Bước chân của hắn hơi lùi về sau, tạo thành một vết trầy vỡ nát trên mặt đường xi măng cứng rắn của trấn nhỏ Khai Tâm.
Kế đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bản thể của gốc cây quả thật có hình người này, ý cười lan tràn khắp gương mặt.
Hắn đối mặt trực diện với cỗ sức mạnh chửi rủa này, như thể đang đẩy ngược cơn thủy triều mà tiến về phía trước. Bước chân hắn đầy nặng nề và ngập ngừng, nhưng hắn không hề có ý định dừng lại.
Dưới tình huống chịu sự công kích trầm trọng như vậy, bóng đen sau lưng hắn chẳng những không bị suy yếu, trái lại ngày càng thêm lớn mạnh, càng thêm hừng hực. Hắn từng bước đè ép cỗ sức mạnh chửi rủa kia xuống, khi bước tới chỗ cách cây quả thật có hình người ba mét thì dừng lại.
Hắn ngẩng đầu, nhìn gốc cây quả thật có hình người này, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn:
"Năng lực của ngươi là bất tử? Ta rất thích những thứ bất tử.... vì chỉ có thứ như vậy mới tồn tại sự sợ hãi vĩnh cửu…”
“A…”
Thấy Lục Tân đã tiến lại gần như vậy, một Tần Nhiên trên gốc cây rốt cục không nhịn được nữa mà để lộ biểu cảm vừa sợ hãi lại vừa tức giận. Miệng hắn ngừng nói lời chửi rủa, khẽ vung sợi dây mây dài thòng quất mạnh xuống. Mặt mày hắn lúc này trông vô cùng hung hãn, như muốn liều mạng với Lục Tân.
"Rắc…”
Lục Tân giơ tay lên, tóm lấy tên Tần Nhiên này.
So với mấy cây con có quả hình người thì gốc cây bản thể Tần Nhiên này trông chân thật hơn rất nhiều. Ngay thời điểm bị Lục Tân bắt được, vì bị cái bóng đen phía sau Lục Tân ảnh hưởng mà trở nên biến dạng hoàn toàn, nhưng hắn vẫn sẽ thống khổ hét lên, ngay cả tiếng kêu cũng thê thảm hơn cây con có quả hình người, tất nhiên, cũng càng thêm êm tai.
Tiếng mắng chửi này khiến cho những Tần Nhiên khác kinh ngạc tột cùng, đồng loạt ngừng việc chửi rủa lại, hoảng sợ bay xuống khỏi gốc cây, quất dây mây về phía Lục Tân.
"Bốp!" "Bốp!" "Bốp!"
Hết sợi dây mây này đến sợi dây mây khác điên cuồng đánh vào người Lục Tân, hay đúng hơn là cái bóng đen sau lưng Lục Tân. Kết quả là bóng đen sau lưng Lục Tân ngày càng rõ ràng, dường như cũng càng thêm sống động.
"Ha ha ha…”
Dù đang bị sức mạnh cường đại không ngừng quất thẳng vào người, Lục Tân vẫn toét miệng, phát ra tiếng cười đầy cổ quái.
Hắn nắm chặt Tần Nhiên. Ngay cả dây leo đằng sau cũng bị hung bạo xé xuống, bị Lục Tân cầm trong tay. Bóng đen phía sau hắn lan dần xuống dọc theo cánh tay, kéo dài một đường đến tận sợi dây mây. Sau đó nó dần bao phủ lấy sợi dây, cũng như che mất Tần Nhiên đang la hét chói tai kia. Lúc này sợi dây kia đã như biến thành một cây roi dài màu đen được hắn nắm trong lòng bàn tay.
Lục Tân vươn tay, dùng sức quất roi về phía trước.
"Chát!"
Khi sợi roi dài này chạm vào thân cây quả thật có hình người, tất cả Tần Nhiên đồng loạt phát ra tiếng thét chói tai đầy thống khổ, trên thân cây xuất hiện một vết roi cực kỳ rõ ràng. Một roi này đã tước đi không biết bao nhiêu là máu thịt, nơi miệng vết thương rịn ra dóng máu đỏ tươi đẹp…