Mặt Trăng Đỏ

Chương 263: Tần Nhiên Bỏ Trốn

Chương 263: Tần Nhiên Bỏ Trốn


"Vụt!"
"Vụt" " Vụt" " Vụt" “Vụt"
Cái cây quả thật có hình người quơ quào hơn mười sợi dây mây, điên cuồng quất về phía Lục Tân. Còn Lục Tân thì múa may cây roi dài, trên mặt hắn lộ vẻ tức giận, còn miệng thì điên cuồng cười lớn.
Mỗi lần bị quất trúng, bóng đen sau lưng hắn sẽ run lên một chút, sau đó biểu cảm trên mặt hắn cũng càng thêm phấn khích. Mà khi roi của hắn đánh trúng gốc cây quả thật có hình người, không chỉ tước xuống một mảng lớn da thịt, tất cả Tần Nhiên cũng bị đánh cho phải hô to cứu mạng…
Hiệu suất của phương pháp mà Lục Tân lựa chọn để tiêu diệt gốc cây quả thật có hình người này không được cao cho lắm, nhưng hắn vẫn quyết định chọn nó vì hắn thích cảm giác này

"Ta mặc kệ các ngươi, ta đi trước đây…”
Giữa trận chiến tràn ngập sự sợ hãi này, có một tên Tần Nhiên đã sớm thoát khỏi vòng vây. Đó chính là “quả thật” đầu tiên tỉnh lại sau khi Tần Nhiên trong thân cây bị Lục Tân giết chết. Mà có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên hắn thông minh hơn các Tần Nhiên khác một chút. Lúc mà "Tần Nhiên" dùng ý chí của bản thân để trấn áp ý kiến những người khác xuống, sau đó buông lời chửi rủa Lục Tân thì hắn đã lặng lẽ cắt đứt liên hệ giữa mình và gốc cây quả thật có hình người, sau đó chạy trốn vào trong một căn nhà.
Cây quả thật có hình người không có cách nào di động, nhưng quả đã chín thì có thể. Sau một hồi lâu, bên kia căn nhà xuất hiện một người mặc đồ lao động kiểu áo liền quần, thoạt nhìn không khác gì cư dân của trấn nhỏ Khai Tâm. Hắn treo lên mặt nụ cười giả tạo, cầm một cặp tài liệu màu bạc trong tay, nhanh chân phóng ra ngoài trấn nhỏ.
Sau lưng thỉnh thoảng sẽ truyền tới tiếng kêu rên thảm thiết của vô số “bản thân” khiến hắn run rẩy khắp cả người.
Chết tiệt, đây mới thật sự là quái vật…
Hắn âm thầm thề mai mốt sẽ tuyệt đối không trở về…
"Hì hì......"
Ngay tại thời điểm hắn chạy tới rìa trấn nhỏ, bỗng từ đằng trước truyền tới tiếng cười khúc khích. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, đó là một người phụ nữ xinh đẹp và tinh tế, trên người bà mặc bộ âu phục màu trắng, đầu đội một chiếc mũ che nắng. Bà đang đứng bên ngoài trấn nhỏ, trong mảnh ruộng nở đầy hoa nhỏ màu hồng phấn. Tay bà nắm lấy tay một cô bé trông khá quái lạ, mái tóc đen của cô bé che khuất đi gương mặt nhỏ nhắn.
Hai người họ cứ thế đứng đó nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành nụ cười vui mừng.
Tần Nhiên ngây ngẩn cả người, tiến vào trạng thái cảnh giác theo bản năng. Hắn không biết tại sao gần trấn nhỏ lại xuất hiện một đôi mẹ con trông có vẻ kỳ quái như vậy.
Người mẹ kia nhìn thì rất ưu nhã, tinh tế, tựa như là người đến từ thành phố Cao Tường…Không, ít nhất cũng phải là người đến từ chủ thành, phải là một trong số những người tự xưng mình là quý tộc, vẫn tiếp tục sống một cuộc sống cao quý xa hoa như hồi thảm họa chưa ập tới. Chỉ là, người như vậy sao có thể xuất hiện ở phụ cận trấn nhỏ được. Hơn nữa trông bộ dạng của bà tựa như là tới trấn nhỏ này để du lịch, nghỉ dưỡng vậy.
Cô bé kia thì có vẻ hơi kỳ lạ. Vóc người thấp bé, người mặc một cái đầm trắng cũ kỹ, mái tóc dài màu đen rũ xuống, che khuất hơn một nửa gương mặt, bên dưới mái tóc đen là cặp mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn.... hơn nữa từ miệng cô bé đang phát ra tiếng cười âm trầm khiến người khác cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Ở trấn nhỏ này không nên xuất hiện người ngoài, đặc biệt là loại người nhìn như bình thường nhưng lại cực kỳ không bình thường như vầy mới phải.
Tần Nhiên không dám bộc lộ tâm tình của mình, hắn chỉ lén lút liếc nhìn hai người một cái, trên mặt chẳng để lộ chút gì gọi là kinh ngạc, bước chân cũng không hề chậm lại hay ngập ngừng. Hắn tự nhiên đổi hướng, chuẩn bị quẹo vào một con hẻm nhỏ khác trong trấn, thoát khỏi đây bằng một lối khác.
"Làm phiền một chút, xin hỏi là ai nhờ ngươi lại đây điều tra người chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm vậy?"
Một câu hỏi đầy lễ phép và ân cần vang lên phía sau lưng hắn, từ một nơi cách đó không xa.
"Ự!"
Cả người Tần Nhiên cừng đờ lại, da gà da vịt toàn thân đua nhau nổi lên, chỉ trong nháy mắt mà mồ hôi lạnh đã tuôn ra thấm ướt cả trán.
Không kịp nghĩ gì nhiều, Tần Nhiên nhanh như chớp móc súng ra, bóp cò.
"Bằng!"
Một viên đạn bay thẳng về nơi vừa phát ra âm thanh. Cùng lúc đó, cả người hắn cũng lăn một vòng, linh hoạt chui vào sâu bên trong mảnh ruộng hoa cao ngang eo gần đó. Không xét về năng lực, nhưng phải công nhận thân thủ của hắn rất được. Quyết định mà hắn đưa ra cũng là chính xác nhất.
Sau khi chui vào ruộng hoa, Tần Nhiên liếc mắt nhìn lại đằng sau theo bản năng, ngay lập tức sợ tới mức mồ hôi lạnh đổ ào ào.
Viên đạn mà hắn bắn ra là một loại đạn đặc biệt. Dù là dị biến giả thì ít nhiều gì vẫn sẽ chịu chút ảnh hưởng, từ đó tạo cơ hội cho hắn chạy thoát.
Nhưng viên đạn này lại ngừng lại. Khi chỉ còn cách khuôn mặt xinh đẹp kia mấy xăng-ti-mét, viên đạn lại lẳng lặng đứng yên trong không khí.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất