Mặt Trăng Đỏ

Chương 261: Không Ngon Miệng

Chương 261: Không Ngon Miệng


Không chỉ có chúng, vì không gian quá nhỏ, những cái bẫy hình người này có sự tiếp xúc và đan xen nhất định, khi hai cái bẫy hình người mà Lục Tân bắt được bị ảnh hưởng bởi bóng đen đằng sau hắn, ảnh hưởng đó cũng lan sang những chiếc bẫy hình người khác.
Bốn năm cái bẫy hình người bắt đầu hét lên đau đớn, số lượng vẫn đang tăng lên.
Dường như trên người Lục Tân có một dòng điện cực mạnh, nhanh chóng lan ra xung quanh.
“He he he he...”
Lục Tân rất thích thú với tiếng kêu đau đớn và sắc bén của những chiếc bẫy hình người này, miệng hắn bật ra những tiếng cười trống rỗng và khô khan.
Sau đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ phấn khích, hắn đưa tay lên miệng, rồi há miệng cắn mạnh xuống...
“Răng rắc...”
m thanh giòn giã đó mang theo một loại sợ hãi rất khác biệt.
“Phì...”
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Lục Tân đã phun ra thứ mà hắn vừa cắn xuống, đồng thời vẻ mặt của hắn càng thêm giận dữ hơn:
“Nhỏ yếu, đáng thương, các ngươi thậm chí còn không ngon miệng...”
Hắn càng nói lại càng thêm tức giận, như bị mùi vị vừa rồi làm hỏng cả tâm trạng, hắn giơ hai tay lên cao rồi dập xuống.
“Ầm...”
Hắn đã nện ra một cái hố sâu khổng lồ hệt như mạng nhện trên nền bê tông cứng của thị trấn.
Cùng với động tác nện xuống của hai tay Lục Tân, bóng đen phía sau hắn bỗng vươn lên trên, rồi chìm mạnh xuống.
Sức mạnh hỗn loạn mà ồn ào từ cái hố khổng lồ này lan rộng ra khắp xung quanh.
Hai quả có hình người mà hắn cầm trong tay rồi đập xuống đất lập tức bị vỡ thành bột mịn, còn cái cây có quả hình người vì vừa rồi đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của bóng đen nên đang hét lên đau đớn, cũng đập mạnh xuống mặt đất sau động tác của Lục Tân, sau đó bị làn sóng xung kích phát ra từ mặt đất vỡ vụn hình mạng nhện kia quét trúng, thân hình nó trở nên méo mó và vỡ vụn từng chút một.
Đó là sự vỡ vụn thực sự.
Mất đi tất cả nền tảng của sự hình thành, tất cả hoạt tính của con người hoặc thể tinh thần.
“He he he he...”
Tiếng cười trống rỗng và khô khan lại phát ra từ miệng Lục Tân. Tiếng cười này dường như có một năng lực cộng hưởng kỳ lạ, khiến những bức tường xung quanh và những viên đá cuội trên mặt đất đều nhẹ nhàng rung chuyển, như thể bị ảnh hưởng.
Trong tiếng gào thét đầy giận dữ hoàn toàn không thể kìm nén được bản thân này, Lục Tân trông có vẻ điên cuồng và phấn khích lạ thường.
Hắn liếc nhìn một ít cây có quả hình người chưa bị tiêu diệt còn sót lại ở xung quanh.
Sau đó, hắn và bóng đen sau lưng hắn đồng thời lao ra ngoài.
“Các ngươi là đồ vô dụng, giá trị duy nhất chính là, tiếng hét thảm khi bị tiêu diệt nghe tương đối hay...”
Thỉnh thoảng lại có tiếng ầm ầm nặng nề vang lên từ một góc của trấn nhỏ, cả trấn nhỏ dường như cũng theo đó mà rung lên.
Xung quanh thị trấn bé nhỏ yên tĩnh và thanh bình này có rất nhiều người đang cần cù, vất vả làm việc trên đồng ruộng dưới ánh trăng đỏ rực. Chợt, họ như bị thứ gì đó ảnh hưởng, quên hết tất cả những chuyện trên tay, dùng một tư thế cứng ngắc lại đầy quỷ dị chầm chậm xoay đầu nhìn về một góc của trấn nhỏ. Bẳng mắt thường có thể thấy, trong thị trấn nhỏ bé được ánh trăng đỏ rực bao phủ có một bóng đen đang không ngừng bành trướng, tựa như một nỗi sợ được cụ thể hóa đang dần lan rộng vậy.

"Quái vật!"
Cách đó không xa, nhìn Lục Tân như phát điên mà đánh tới tấp về phía tất cả cây quả thật có dạng hình người, trên mặt mẹ không có chút ý cười nào. Dưới ánh trăng, gương mặt của bà càng thêm tinh xảo, nhưng cũng lạnh lùng một cách lạ thường.
Bóng đen sau lưng Lục Tân hình như ngày một lớn. Lúc đầu, khi cái bóng này mới xuất hiện, kích thước chỉ lớn hơn vóc người Lục Tân một chút; nhưng bây giờ, khi số lượng cây quả thật có dạng hình người bị hắn đánh chết hay nói đúng hơn là bị bóp méo và hủy diệt bởi chính sức mạnh của hắn ngày càng nhiều, thì bóng đen lại càng thêm khổng lồ. Bây giờ, nó gần như đã lớn gấp đôi Lục Tân, ngoại trừ hai tròng mắt màu đỏ thì trên phần mặt của nó cũng đã nhìn thấy thấp thoáng đường nét ngũ quan.
Cùng lúc này, Lục Tân đang nghiêm túc săn lùng những cây quả thật có hình người kia; hắn nhổ chúng lên, xé nát chúng để bảo đảm rằng chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn, đồng thời... cũng vì tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng đủ vui tai!
Mẹ lẳng lặng đứng nhìn bộ dạng tiêu diệt cây quả thật có hình người của Lục Tân, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Quái vật thật sự!"
Dứt lời, bà từ tốn xoay người, bước về phía góc tường của một dãy nhà trong trấn nhỏ, cước bộ có hơi dồn dập. Lúc này, em gái đang núp trong góc tường, trong lòng ôm một vật hình tròn, phía trên có dấu vết được may lại; cô bé ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, khẩn trương nhìn mẹ mình.
"Ngươi đang ôm cái gì vậy?"
Khi mẹ nhìn thấy thứ trong lòng em gái thì hơi cau mày.
Em gái ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
"Ta thích hắn, không muốn cha làm tổn thương hắn."
"Ấy chà, nhưng ngươi không thể yêu sớm đâu, đó là chuyện chỉ trẻ hư mới làm…”
Mẹ nhẹ nhàng lấy tay che miệng, bật cười khe khẽ rồi bà lấy kéo ra, cắt sượt qua người em gái.
Em gái ném thứ kia đi, ngửa mặt hỏi:
"Anh sẽ biến đổi sao?"
“Hắn sẽ vĩnh viễn là hắn thôi."
Mẹ cúi đầu nhìn cô bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, thì thầm:
"Nhưng bây giờ chúng ta phải cách hắn xa một chút…”
Khi nói đến đây, bà kéo lấy tay em gái, hai người chầm chậm tiến sâu vào bên trong trấn nhỏ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất