Chương 264: Tức Giận
Lớp vỏ đạn màu đen bên ngoài đã bị nứt ra, tạo thành vài khe hở, từ giữ các khe hở lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt.
Trên lý thuyết, viên đạn này hẳn sẽ phát nổ, giữa những mảnh đạn vỡ to nhỏ khác nhau sẽ xuất hiện một luồng điện màu xanh hủy diệt hết thảy mọi thứ xung quanh.
Nhưng viên đạn lúc này lại như bị một sức mạnh vô hình nào đó bao bọc lấy, không tách ra được.
Người phụ nữ kia nhẹ nhàng giơ tay lên, đẩy viên đạn tới nơi cách má trái của mình mười xăng-ti-mét rồi buông tay.
"Ầm…”
Viên đạn tiếp tục bay về phía trước. Thời điểm nó nổ tung trên không trung, một luồng điện màu xanh có kích thước cực lớn lóe lên. Chỉ trong chớp mắt, trong ruộng hoa xuất hiện một khu vực có đường kính gần ba mét bị cháy đen thui.
Người phụ nữ không hề quay đầu lại mà nhìn Tần Nhiên bằng ánh mắt tiếc hận.
Bà khẽ lắc đầu:
"Sao ngươi không chọn cái chết sảng khoái một chút chứ?"
Cơ thể Tần Nhiên run rẩy không ngừng, tựa như vừa bị rớt vào hầm băng, cảm giác tuyệt vọng cũng dần lan tràn khắp cõi lòng.
…
"Vụt!"
Thời điểm viên đạn đặc biệt phát nổ, Lục Tân đang điên cuồng quất gốc cây quả thật có hình người kia bỗng quay đầu lại. Hắn nhìn về hướng phụ cận trấn nhỏ, ánh đỏ trong mắt càng thêm rực rỡ.
Lúc này, gốc cây quả thật có hình người trước mặt đã bị hắn quất tả tơi, không còn hình dáng một thân cây hoàn chỉnh nữa. Cả thân cây chỉ sót lại vài cành, vài nhánh, hơn mười cái dây mây cũng vỡ nát thành từng khúc.
Trên mặt đất gần đó, khắp nơi đều là mảnh vỡ của Tần Nhiên, có mảnh đang từ từ biến mất, có mảnh còn đang khẽ co giật.
Dưới tình huống hỗn loạn như vầy, Lục Tân vốn cũng chả để ý rằng ở đây đã thiếu mất một Tần Nhiên. Nhưng khi tiếng đạn nổ vang lên, hắn bỗng tỉnh táo lại, lửa giận bốc cháy càng thêm hừng hực.
"Kẻ dám chạy trốn là đáng ghét nhất…”
Hắn khẽ gầm lên một tiếng, đột ngột dùng sức quất mạnh hơn. Lần này, sức mạnh dồn xuống cây roi kia không còn là đùa giỡn, mà thật sự nghiêm túc.
"Ầm!"
Dưới sức mạnh khổng lồ, cây roi trong tay hắn va chạm với nửa cái thân cây kia, sau đó cả hai đồng thời nổ tung. Chúng vỡ nát thành từng mảnh, mất đi tất cả sức sống.
Từ trung tâm vụ nổ tỏa ra mộ luồng sức mạnh mạnh mẽ, tác động lên những mảnh vỡ đang rơi vãi tan tác trên mặt đất do mới vừa bị roi xả xuống, những mảnh thịt vẫn còn giữ lại chút sức sống nay hoàn toàn bị mai một, hoàn toàn tan biến.
Cuối cùng, ở nơi cách đó khá xa, chỉ còn lại mỗi một gương mặt bất lực, bờ môi đang khẽ mấp máy:
"Hoang dã.... kéo hàng…”
"Ầm!"
Lục Tân bước tới, dẫm nát gương mặt kia, sau đó hắn xoay người, hai mắt nhìn chăm chú về phía rìa trấn nhỏ. Trong mắt hắn bỗng ánh lên sự hung tàn và phấn khởi. Cơ thể có hơi lung lay chợt vững vàng lại, tiếp đó hắn đột ngột tăng tốc, nhanh chân đi về phía rìa trấn nhỏ.
Đúng hơn là vọt thẳng qua đó.
Chắn ngang trước mặt hắn là những ngôi nhà trong trấn nhỏ Khai Tâm. Số lượng những căn nhà này không chỉ nhiều, lại xây san sát, chen chúc nhau.
Trước đó, Lục Tân từng muốn mở cửa vào coi thử, nhưng vì hắn có dự cảm chẳng lành nên tận đến khi xác định được Tần Nhiên ở căn nhà nào, hắn vẫn chưa mở bất cứ cửa nhà nào ra hết.
Nhưng lúc này hắn không mở nữa mà trực tiếp đâm tường xông vào.
Ầm ầm!
Vách tường nhanh chóng biến dạng rồi vỡ vụn, đổ xuống rầm rầm. Nhưng trên người hắn lại chẳng bị dính dù chỉ là một mảnh vụn nhỏ nào. Tất cả đều đã bị bóng đen sau lưng hắn, hay đúng hơn là cỗ niệm lực biến dạng kia xoắn nát.
Ngay thời khắc đặt chân vào căn nhà thứ nhất, dường như hắn có thể lờ mờ cảm nhận được trong nhà có thứ gì đó. Trong chớp mắt, nó không chỉ để lộ thái độ thù địch sâu sắc, hình như còn phóng thích sức mạnh tinh thần đầy quỷ dị, như muốn nhào về phía Lục Tân…Nhưng nó không thể nhào tới được.
Lục Tân không hề có ý định quan sát kỹ càng, hắn lao thẳng tới, đập nát thứ đó rồi xông vào một căn nhà khác. Từng căn nhà, từng con quái vật đều lần lượt bị hắn đụng cho tan tành. Cả trấn nhỏ như mới trải qua một trận động đất.
Từ chỗ ngã tư đường phía sau trấn nhỏ mà Lục Tân đang đứng, đến nơi ruộng hoa ở phụ cận trấn nhỏ mà Tần Nhiên đang ở có vô số căn nhà được xây ở giữa. Trong căn nhà nào cũng ẩn chứa một nhân vật quỷ dị đáng sợ.
Nhưng lúc này, tại một con đường thẳng tắp cắt ngang qua trấn nhỏ. Trên con đường này, không có thứ gì là còn hoàn chỉnh, cũng không tồn tại bất cứ sinh nào nào còn sống…
Điều này kinh động cả trấn nhỏ, hết thảy cư dân đều đồng loạt đột ngột ngẩng đầu lên. Lần này, biểu cảm trên mặt họ không còn là nụ cười mỉm chi nữa, mà là sự tức giận.... xen lẫn sợ hãi.
….
"Ta hiểu ra đôi chút rồi…”
Tần Nhiên có thể nghe thấy tiếp sụp đổ liên tục của các căn nhà trong trấn nhỏ vang lên từ phía sau, mặt mày hắn bỗng chốc tái nhợt hẳn đi.