Chương 265: Đan Binh? ? ?
Sau đó, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía đôi mẹ con đang nắm tay nhau trước mặt. Trong đầu nghĩ tới rất nhiều chuyện, bao gồm cả những thứ hắn tận mắt chứng kiến, ví dụ như tư liệu về nhiệm vụ liên quan tới “Vụ trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm". Tỷ như sự kỳ lạ và khó nắm bắt của dị biến giả ở thành phố Thanh Cảng, kết hợp với lời mà Lục Tân đã nói trước đây sau khi tiếp nhận Quỷ Đầu To, em gái tới tìm hắn rồi, cùng với lời than thở đầy nuối tiếc của người phụ nữ này…
Nghĩ thông chuyện này, Tần Nhiên cảm thấy khá vớ vẩn, cũng cảm thấy khá buồn cười. Trong lòng hắn có vô vàn điều muốn nói nhưng cuối cùng khi thốt ra khỏi miệng lại là một câu nói đầy bất lực:
"Chết tiệt, ai lấy cho các ngươi cái danh hiệu Đan Binh vậy?"
Người phụ nữ tinh tế kia sau khi nghe thấy những lời này chỉ cười thầm, ngay cả cô bé kỳ lạ kia cũng khẽ nở nụ cười đắc ý. Nhưng không một ai trong số hai người người trả lời câu hỏi của hắn. Mà Tần Nhiên cũng biết tại sao hai người không trả lời.
Lúc này hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào như điện xẹt truyền tới từ đằng sau.
…
Sau khi xông quá vô số phòng ốc, băng ngang qua cả trấn nhỏ thì bấy giờ Lục Tân đã xuất hiện sau lưng hắn.
Phía sau hắn lúc này là trăng máu với nhan sắc đã trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết. Bên cạnh đó, bóng đen càng thêm rõ ràng, như ẩn chứa một sức mạnh tinh thần đáng sợ.
Trong ruộng vốn trồng đầy những bông hoa nhỏ màu hồng phấn tràn ngập sức sống, nhưng sau khi Lục Tân đi ngang qua thì tất cả hoa đều nhanh chóng héo úa, mất đi vẻ sinh động.
Mà người đang bị kẹp ở giữa hai bên như Tần Nhiên, dù có đứng cách xa bảy, tám mét cũng vẫn cảm giác được sự tuyệt vọng không lời nào có thể diễn tả đang bao phủ toàn thân hắn.
"Đây là sức mạnh được xưng là “bạo chúa” sao, thì ra thí nghiệm đã…”
Trên mặt Tần Nhiên lộ ra biểu cảm tự giễu, hắn chầm chậm mở miệng, giọng điệu có hơi bất lực. Nhưng khi hắn đang nói những lời này, mẹ chợt cau mày. Cùng lúc đó, tiếng thở dốc dồn dập phía sau hắn cũng đột ngột càng thêm nặng nề, cảm giác nguy hiểm đang nhanh chóng tiến lại gần.
"Ngươi không thể giết ta…”
Nhưng đúng vào giây phút này, Tần Nhiên bỗng xoay người, dùng sức hét lên. Bàn tay của Lục Tân đã giơ lên trước mặt hắn, chồng lấp lên cánh tay Lục Tân là cánh tay của bóng đen ở đằng sau. Chẳng qua, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, bóng đen kia muốn cào xuống, còn cánh tay Lục Tân lại đang ngăn hành đồng đó lại. Hắn run rẩy, ngừng lại giữa không trung, cố ngăn cánh tay của bóng đen kia, không cho nó cào xuống mặt Tần Nhiên.
"Ngươi có biết tại sao ta lại chọn chỗ này để trốn không?"
Tần Nhiên tiếp tục kêu lớn, hắn không ý thức được tại sao đối phương không cào vào mặt mình, cứ thế đứng đó gào lên.
Dưới mặt trăng đỏ, gương mặt của hắn trông có hơi vặn vẹo, giọng nói cũng trở nên bén nhọn, thậm chí hơi có cảm giác không chân thật:
"Bởi vì nơi này là trấn nhỏ Khai Tâm, bởi vì nữ vương vẫn đang ngủ say ở đây. Tất cả cư dân trong trấn nhỏ đều là con dân của bà, mà bây giờ ta cũng thế, cũng là con dân của bà…Nhưng giờ đây…”
Hắn thở ra một hơi thật sâu, nhìn về phía trấn nhỏ. Vô số dãy nhà chỉnh tề, san sát nhau trong trấn nhỏ đã bị Lục Tân phá hủy khi đang trên đường chạy về phía này, thoạt trông như là một vết sẹo cắt ngang qua trấn nhỏ.
Giọng nói của Tần Nhiên như bởi vì tuyệt vọng mà trở nên càng thêm điên cuồng:
".... Ngươi đã đánh thức bà ta."
Tần Nhiên nói những lời này bằng ngữ điệu rất kỳ quái và điên cuồng, nhưng hắn ta vẫn không thể che giấu được sự sợ hãi.
Nghe lời hắn nói, mẹ và em gái đều tò mò, ngẩng đầu nhìn sang.
Họ nhìn thấy trên ngọn núi được trấn nhỏ bao quanh, chỗ căn biệt thự dường như có vật gì vừa mở mắt.
Ngay sau đó, một tiếng động tinh mịn tới mức không thể hình dung được truyền tới từ phía xa xa, như một bầy ong mật chen chúc nhau, vo ve đôi cánh, hay có thể ví như vô số mảnh thuỷ tinh nhỏ liên tục va đập vào nhau.
Làn sương mỏng bao phủ trong phạm vi năm mươi km bỗng tan ra như mảnh kính vỡ.
Vào giây phút này, cả trấn nhỏ Khai Tâm đều như sống dậy, những người dân không bị ô nhiễm đồng loạt ngẩng đầu lên.
Họ nhìn về phía biệt thự nhỏ trên đỉnh núi bằng ánh mắt hân hoan và tôn kính.
“Rầm rầm rầm...”
Tiếng động phát ra đoàn người và máy móc cùng nhau tháo chạy.
Phía trấn nhỏ, trên sườn núi mọc đầy những cây thông, bên dưới đống lá thông thật dày, có những vật thể hình người lần lượt ngồi dậy. Sau đó, chúng đờ đẫn cầm vũ khí bên người lên, phần nhiều là súng ống đã rỉ sét, tập kết lại thành nhóm.
Từng nhóm một lao xuống từ sườn núi, xông về phía biên giới trấn nhỏ.
Những người này mặc quần áo khác nhau, tuy trang phục đã rách nát tả tơi nhưng vẫn có thể nhận ra có một số người mặc đồng phục vũ trang, có vài người lại mặc áo khoác ngoài màu trắng. Nhưng đặc điểm chung chính là họ đều đã chết, nhưng bây giờ sống lại rồi.