Chương 268: Hòa Giải
Lúc này, người đau đầu nhức óc không chỉ có Tần Nhiên, mà Lục Tân cũng đang phải chịu nỗi đau đớn và áp lực đè nặng.
Khi nhìn về phía nữ vương thần bí của trấn nhỏ kia, hắn lập tức cảm nhận được áp lực lớn tới mức không thể hình dung nổi. Loại áp lực này không thể nhìn thấy, cũng không chạm vào được, nhưng nó tồn tại một cách chân thực, khiến trước mắt hắn thỉnh thoảng lại xuất hiện rất nhiều ảo giác, giống như từng mẩu thuỷ tinh nhỏ vụn. Mỗi mẩu lại phản chiếu một cảnh tượng khác nhau, ngay cả hắn cũng suýt nữa thì rơi vào những ảo cảnh này.
Nhưng hắn vẫn luôn giữ vững lý trí, vì hắn linh cảm rằng, một khi rơi vào ảo giác đó thì không thể tỉnh lại được nữa.
Lúc này, trong lòng Lục Tân có cảm giác muốn rút khỏi sự giằng co này.
Đây không phải sợ, mà là bản năng sinh ra khi phải đối mặt với một sinh vật thần bí có sức mạnh to lớn.
Nhưng Lục Tân không thể lùi bước. Mẹ và em gái đều nhìn nữ vương thần bí một cách chăm chú, tuy hắn không thấy cha nhưng Lục Tân vẫn nghe được tiếng hít thở nặng nề của ông, cũng biết ông đang nhìn vị nữ vương kia.
Điều này làm cho hắn nhớ tới vài tình huống trong cuộc sống.
Khi đối mặt với một con chó dữ, nhất định phải nhìn chằm chằm vào mắt nó, nếu không thì nó có thể nhào lên bất cứ lúc nào.
Hắn hiểu rằng đây là một trận chiến, cho nên hắn phải đứng cạnh người thân, chiến đấu cùng họ.
Suy nghĩ này đã giúp cho hắn gắng gượng chống đỡ, đứng ở nơi đó.
Cho dù não bộ đã trở nên hỗn loạn, những cảnh tượng vụn vặt và những tiếng rì rầm không tài nào nghe rõ được cứ truyền qua truyền lại giữa hai tai, hắn vẫn kiên trì nhìn vị nữ vương kia, thậm chí còn đứng chắn trước người em gái.
Máu mũi chảy ra, nhưng ánh mắt của hắn lại càng lạnh đi.
…
Mẹ nhìn thấy Lục Tân bị chảy máu mũi, sắc mặt của bà lạnh đi.
Sau đó, bà nhìn về phía nữ vương đang đứng ở căn biệt thự trên núi. Bà ta không biết mình nên tiến lên hay lùi xuống, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt. Nụ cười này tuy rất ôn hoà nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự thù địch.
“Chào ngươi!”
Bà chào hỏi vị nữ vương kia bằng giọng dịu dàng.
Nữ vương hơi ngẩn người, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy.
Nét cười trên gương mặt mẹ càng rạng rỡ hơn, bà gật đầu với nữ vương:
“Trấn nhỏ này của ngươi đẹp nhỉ...”
Gương mặt vốn không có biểu cảm gì của nữ vương có vẻ thả lỏng dần.
Bầu không khí đè nén xung quanh dần trở nên hoà hoãn hơn.
“Ngươi đừng căng thẳng.”
Mẹ cười dịu dàng với nữ vương:
“Cả nhà chúng ta đang đi du lịch, tiện tay giúp con trai hoàn thành công việc, trong lúc vô ý đã xông vào địa bàn của ngươi, thật ngại quá. Nhưng khung cảnh nơi đây quả thật rất đẹp, nhất là những loài hoa này...”
Hành động của mẹ làm cho Lục Tân cảm thấy ngạc nhiên: “Mẹ có thể nói chuyện với nữ vương?”
Tần Nhiên còn sững sờ hơn cả.
Tam quan của hắn ta như vừa sụp đổ, hắn xoay người lại một cách cứng ngắc, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện.
Bà có thể nói chuyện được với nữ vương sao?
Nhưng mà, chuyện khiến người ta ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau.
Trong không khí, giọng nói nhỏ vụn khiến người ta bất giác cảm thấy khó chịu vang lên:
“Cảm ơn...”
Trái lại, nữ vương đã đáp lời.
Cả Tần Nhiên và Lục Tân đều vô cùng kinh ngạc.
Còn nụ cười trên gương mặt mẹ lại càng rạng rỡ hơn: “Nhưng tất cả đều là màu hồng nên có vẻ hơi nhàm chán. Ta cảm thấy rằng nếu ở trong luống hoa được điểm xuyết sắc xanh của diên vỹ thì càng đẹp hơn đấy...”
“Ta cũng biết rằng nếu chỉ trồng mỗi hoa màu hồng thì có vẻ đơn điệu, nhưng ta không tìm được hạt giống nào tốt cả...”
Nữ vương lại trả lời bằng giọng lí nhí.
Hai người ấy trò chuyện thật rồi kìa...
Tần Nhiên như hoá đá.
Cảm giác hỗn loạn và châm chích trong đại não Lục Tân cũng yếu dần, thay vào đó là sự kinh ngạc.
“Hạt giống dễ tìm mà, ở trong thành phố Cao Tường...”
Mẹ cười rồi đáp lời, thoải mái như đang nói chuyện phiếm với bạn bè.
Nhưng khi bà nói câu này, Lục Tân đột nhiên lo lắng nhìn mẹ, muốn ngăn cản nhưng lại không nói.
Dường như mẹ hiểu suy nghĩ của Lục Tân, lập tức sửa lại lời của mình:
“Ngươi có thể trồng ruộng lúa và ruộng hoa riêng biệt để hai màu đó tạo thành sự kết hợp đẹp mắt. Hơn nữa, vào mùa hè, ruộng lúa biến thành màu vàng, vào mùa đông tuyết rơi thì sẽ thành màu trắng, sự kết hợp ấy còn không ngừng biến hoá...”
“Ừm, cảm ơn ngươi...”
Nữ vương nói cảm ơn bằng giọng nhỏ nhẹ, áp lực xung quanh ngày càng yếu đi.
Ngay cả những cư dân của trấn nhỏ tay ôm súng, trong miệng có chứa xúc tu cũng trở nên thân thiện hơn. Họng súng của họ chỉ xuống, còn những cư dân khác thì lùi dần về căn phòng đằng sau.
“Đừng khách khí, xin lỗi vì đã làm hỏng đồ của ngươi...”
Mẹ cười dịu dàng:
“Có lẽ chỉ có người mới sửa được chỗ bị hỏng thôi... Nhưng về sau nếu như có cơ hội, ta lại tới chơi với ngươi nhé...”
“Được, ta luôn hoan nghênh ngươi...”
Giọng nói tinh tế của nữ vương nhỏ dần, thân thể khổng lồ cũng lùi dần vào trong biệt thự.