Chương 269: Xích Mích
Bầu không khí xung quanh đã trở về hiện trạng lúc trước.
Còn Tần Nhiên ngã nhào trong ruộng hoa, không đứng lên nổi, hắn ta đang rơi vào trạng thái mộng mị.
Hắn ngơ ngác nhìn nữ vương lùi dần vào trong biệt thự nhỏ.
Hắn nhìn thấy dị biến giả đến từ thành phố Thanh Cảng, bóng đen sau lưng hắn, còn có cả người phụ nữ đội mũ che nắng, một con nhóc nghịch ngợm.
Họ đồng loạt quay đầu, tám đôi mắt nhìn về phía hắn cùng một lúc.
Sâu trong đáy lòng hắn dâng lên cảm giác hoảng loạn không thể nào hình dung được.
...
Lục Tân không ngờ rằng, vị nữ vương có vẻ đáng sợ kia lại rất hiểu lý lẽ.
Thật ra, hắn cũng không hiểu tường tận mọi chuyện, nhưng hắn cảm giác được, nữ vương kia không có thái độ thù địch.
Nhìn người nhà xung quanh, hắn phát hiện, dường như mẹ đang thở phào nhẹ nhõm, em gái thì hơi kỳ lạ, còn cha lại có phần không cam lòng. Nhưng ông ấy không có ý kiến gì với cách xử lý của mẹ.
Chuyện này đã được giải quyết xong, vấn đề còn lại chính là Tần Nhiên...
...
“Ha ha ha ha...”
Trong khi Lục Tân đang suy nghĩ vấn đề này, tiếng cười khô khan của cha đột nhiên vang vọng bên tai.
Sau đó, Lục Tân thấy cánh tay của mình giơ lên, một bóng người màu đen quấn quýt xung quanh.
Cánh tay không bị khống chế túm Tần Nhiên đang hoảng sợ đờ đẫn lại. Lục Tân cảm giác được cha đang rất phẫn nộ, cũng biết ông muốn làm gì đó với Tần Nhiên, cho nên hắn lập tức dùng sức chống đỡ, ngăn cha bắt Tần Nhiên lại.
“Ta có chuyện muốn hỏi hắn...”
Hắn nhỏ giọng giải thích cho cha nghe.
Vừa nãy Tần Nhiên có nhắc tới vài thứ mà hắn rất quan tâm, hắn muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ha ha ha ha...”
Cha lại càng cười vang dội hơn.
“Loại vô dụng thế này thì biết gì mà hỏi cơ chứ, giết hắn đi, giết hắn mới sạch sẽ được...”
Lục Tân cảm giác áp lực trên cánh tay của mình ngày càng lớn hơn, ra sức túm chặt Tần Nhiên.
“Ta đã nói rồi, ta có chuyện muốn hỏi hắn...”
Lục Tân kiên trì, đồng thời dùng hết sức khống chế cánh tay của mình.
“Vô dụng, ngươi cũng là loại vô dụng, tên nhát gan, rác rưởi nhát chết...”
Giọng nói của cha trở nên hết sức gắt gỏng, ông hét lớn.
Lục Tân cảm giác đầu óc của mình trở nên trống rỗng, như đang chui vào một nơi kỳ quái.
Máu mũi không ngừng chảy xuống. Trái tim như bị một bàn tay vô hình dùng hết sức đè nặng lên. Không riêng gì tay phải mà cả người hắn sắp mất khống chế rồi.
“Ngươi phải trở về rồi...”
Đột nhiên, mẹ xoay người lại, nhìn cha bằng vẻ mặt không biểu cảm.
“Trở về sao?”
Giọng nói của cha đầy vẻ kỳ quái, sau đó ông không kìm được mà phá lên cười.
Tiếng cười khô khốc, thâm trầm: “Ha ha ha ha...”
Lúc này, cha không muốn quay về nữa.
Lục Tân lập tức cảm thấy căng thẳng, gấp gáp.
Hắn có thể cảm nhận được nỗi không cam lòng và cả sự tham lam của cha, cũng biết được trái tim và bộ não của mình đang phải chịu một áp lực lớn tới mức không tưởng. Những lúc phải chịu áp lực lớn, hắn có cảm giác như bị “bóng đè”. Tuy đầu óc vẫn rất tỉnh táo nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo sự điều khiển của mình, nỗi hoang mang bao trùm lên toàn thân.
Vào thời điểm đó, điều đáng sợ nhất không phải là không thể cử động, mà là cảm giác chìm dần xuống.
Cảm giác chìm xuống mà không biết đâu là điểm dừng, không biết còn có thể tỉnh lại được hay không...
Cho nên hắn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, dùng sức nắm chặt tay phải.
Lúc này, cha ra sức túm lấy Tần Nhiên. Lục Tân biết sau khi ông bắt được Tần Nhiên thì sẽ xảy ra chuyện gì, thế nên càng vào lúc này, hắn lại càng không thể lùi bước. Hắn nắm chặt tay phải, kiên quyết không để cha hoàn thành chuyện ông muốn làm.
“Shhh...”
Em gái đứng bật dậy, vẻ mặt còn tức giận hơn cả lúc đối mặt với nữ vương, con bé hét to:
“Ngươi không được bắt nạt anh trai...”
Thế nhưng cho dù có phẫn nộ hơn thì con bé cũng chỉ dám la hét, chứ không dám xông lên.
“Ngươi càng như vậy thì càng không thể để ngươi ra ngoài được...”
Lúc này, sắc mặt của mẹ trở nên thờ ơ tới lạ thường, bà nhấn mạnh từng chữ một:
“Rốt cuộc ngươi đang tức giận hay sợ hãi đây? Ngươi muốn chạy trốn tới đâu? Chúng ta là người một nhà, nếu như người một nhà không thể chăm sóc lẫn nhau thì liệu còn tin tưởng được ai trên thế giới này nữa? Ngươi thực sự muốn để cho cái gia đình này tan nát từ đây đúng không?”
“...”
Bà vừa nói vừa giơ một tay lên, đưa hai ngón tay ra.
Lục Tân có thể cảm nhận được cha đang run rẩy, dường như ông rất sợ hãi và phẫn nộ.
Nhưng lúc này đây, ông ấy không hề lùi bước.
Cho dù sợ hãi nhưng vẫn muốn liều mạng thử một lần, giải quyết mọi chuyện.
Ngay lúc này, thậm chí Lục Tân còn cảm giác được sức mạnh của cha càng lớn hơn.
Cơ thể của hắn đã trở nên cứng ngắc, cảm giác lạnh như băng bao phủ toàn thân.
“Ta muốn biến ngươi thành một món đồ chơi không thể cử động được nữa...”
Đôi mắt em gái trở nên đỏ bừng, giọng nói vốn có phần non nớt nay đã thay đổi.
Mẹ nhìn cha rồi đưa tay vào trong túi xách, rút cây kéo ra giữa chừng.