Mặt Trăng Đỏ

Chương 270: Chịu Không Nổi

Chương 270: Chịu Không Nổi


“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Vào lúc này, người khó chịu nhất chính là Tần Nhiên.
Hắn cảm nhận được tinh thần của vị dị biến giả tới từ thành phố Thanh Cảng này đang chấn động vô cùng kịch liệt. Hắn nhìn thấy tay người đó đã đưa tới trước mặt mình rồi, nhưng cái tay này đang run rẩy, năm ngón cứ mở ra rồi lại nắm lại.
Đầu óc của hắn trống rỗng, cái cổ cứng đờ, không dám động đậy nhúc nhích.
Từ trước đến nay, hắn là người rất giỏi nắm bắt cơ hội, nhưng lúc này, hắn không dám cử động.
Vì hắn biết được, chỉ cần bản thân động đậy dù chỉ một chút cũng dẫn tới hậu quả đáng sợ.
...
Dường như mẹ và em gái đã chuẩn bị xong, sẵn sàng chiến đấu một trận với cha.
Lúc này, cha cũng có vẻ muốn liều mạng một lần.
Lục Tân chỉ có thể ra sức nắm chặt tay để chống lại áp lực mà cha áp đặt lên mình.
Trái tim co rút xuống, không biết một khi nó nảy lên thì sẽ phát động một nguồn sức mạnh như thế nào.
“Các ngươi...”
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói đầy vẻ do dự vang lên: “Các ngươi có thể đừng cãi nhau ở chỗ của ta không?”
...
Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn về phía căn biệt thự trên ngọn núi đằng sau trấn nhỏ Khai Tâm. Nữ vương thần bí lại xuất hiện, ánh mắt trống rỗng, mặt không biểu cảm, nhưng có thể cảm nhận được rằng cô ta đang ngại ngùng và không vui, nhưng lại không muốn nói thẳng ra.
Giọng nói này đã ngắt ngang trận xung đột giữa người một nhà.
Áp lực trên người Lục Tân quả thật giảm bớt đi nhiều.
“Ui da, ngại quá đi mất...”
Mẹ nói với vị nữ vương thần bí bằng giọng áy náy. Nói xong, bà nhìn về phía Lục Tân, hoặc có lẽ là nhìn cha, trên mặt là nụ cười lạnh lùng:
“Thấy chưa? Người khác đã chê cười gia đình chúng ta rồi đấy, rốt cuộc ngươi còn muốn ầm ĩ tới bao giờ nữa?”
Cha chỉ im lặng, nhìn về phía Lục Tân và trên núi bằng ánh mắt lạnh như băng.
Mẹ nói tiếp: “Nhỡ có xảy ra phiền toái thì không ai giúp ngươi đâu.”
Lục Tân cảm giác áp lực trên người mình lại giảm bớt.
Giọng nói khô khốc của cha vang vọng bên tai: “Ha ha ha ha ha, ta chỉ đang đùa với hắn thôi...”
Sau đó, Lục Tân có thể cảm nhận được ánh mắt hung ác và âm trầm của cha nhìn về phía mình, giọng nói nặng nề: “Thế nhưng ta sẽ không thay đổi ý kiến của mình đâu, hắn là một kẻ vô dụng. Bây giờ các ngươi cứ bảo vệ hắn đi, sớm muộn gì cũng có ngày hắn giết chết các ngươi... Các ngươi cứ chờ mà xem, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày... Hắn giết chết tất cả chúng ta... Đến lúc đó, các ngươi hối hận cũng không kịp nữa...”
Áp lực trên người Lục Tân hoàn toàn biến mất.
Lục Tân nhìn thấy cha rời đi, ông đứng ở cửa nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm nghị, sau đó ông quay người đi vào phòng.
“Rầm!”
Cửa phòng đóng sập, biểu cảm của cha vô cùng bất mãn.
“Phù...”
Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Hắn nhìn thấy ruộng hoa dưới ánh trăng đỏ, im lặng một lát rồi nói: “Hắn làm chuyện xấu ở thành phố Thanh Cảng, ta nên bắt hắn ta về, lấy lại món đồ mà bọn chúng đã cướp đi rồi giao bọn chúng cho trụ sở chính xử lý, nhưng mặt khác...”
Lục Tân hơi dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:
“Ta vừa nghe thấy, hắn đề cập tới rất nhiều chuyện mà ta hứng thú, ta muốn hỏi hắn xem... rốt cuộc đã có chuyện gì?”
“Đúng, quả thật là ta biết vài chuyện của các ngươi...”
Vào lúc này, Tần Nhiên phát hiện ra sự thay đổi trên người Lục Tân, tròng mắt hắn đảo liên tục, cất giọng vang dội: “Ta không biết trong suy nghĩ của ngươi thì ngươi đang ở trạng thái nào, nhưng thực ra, tất cả mọi thứ đều là giả, ngươi...”
“Sột soạt...”
Không biết từ lúc nào, mẹ đã lấy cây kéo ra rồi nhẹ nhàng cắt một đường.
Sau đó, Lục Tân nhìn thấy miệng Tần Nhiên không ngừng đóng mở, sắc mặt hắn ta vô cùng hưng phấn.
Hắn ta nhìn Lục Tân chăm chú, dường như muốn nói cho Lục Tân biết chuyện gì.
Nhưng hắn ta không hề hay biết, lúc này đây bản thân hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Ta biết hắn hiểu vài chuyện về ngươi, hơn nữa ngươi rất tò mò với những chuyện đó...”
Mẹ nhìn Lục Tân rồi nói: “Bức tranh kia đang ở trong hòm của hắn. Trong đó còn có cả tài liệu về thằng nhóc khóc thầm kia, cũng có cả chuyện của ngươi nữa. Thực ra ngươi không cần phải nghe hắn nói, vì có thể hắn sẽ lừa ngươi. So với việc nghe hắn nói thì đọc tài liệu lại càng chân thực và đáng tin cậy hơn, thế nhưng...”
Nói tới đây, đột nhiên, mẹ đứng chắn trước mặt Lục Tân.
Cùng lúc đó, em gái nhìn Tần Nhiên chăm chú, hai hàm răng nhọn trong miệng cọ xát vào nhau.
Lục Tân giật mình nhìn mẹ, không rõ bà có ý gì.
“Không phải ta cố ngăn cản ngươi biết chuyện này...”
Mẹ nhìn Lục Tân bằng ánh mắt dịu dàng nhưng ảm đạm, bà khẽ nói: “Nhưng ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện được không?”
Bà nói chậm rãi, giọng nói mang theo vẻ thỉnh cầu: “Nếu không, ngươi sẽ không chịu nổi...”
Lục Tân ngẩn người.
Hắn không biết “không chịu nổi” mà mẹ nói là ý gì, nhưng trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên mẹ đề nghị mình một việc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất