Mặt Trăng Đỏ

Chương 272: Có Đấy

Chương 272: Có Đấy


Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng:
“Là…Là kiểu giải quyết theo cách hiểu của ta đó sao?”
Lục Tân gật đầu:
“Ừ.”
Khuôn mặt Thằn Lằn đột nhiên hiện lên loại cảm xúc có quá nhiều thứ muốn biểu đạt, vì vậy nên có chút hỗn loạn.
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên nhảy ra khỏi xe rồi chạy lon ton đến trước mặt Lục Tân, hắn đứng nghiêm và nói thật to:
“Báo cáo đội trưởng, đội phó Thằn Lằn có mặt. Sau khi nhận được pháo tín hiệu của ngươi, ta đã đi bắn tỉa và phát hiện có bốn tên lính đánh thuê từng tấn công thành phố Thanh Cảng đang bỏ trốn. Ta lập tức truy đuổi, cuối cùng giết chết ba tên và bắt sống được một tên…”
“…Đang bị trói trong cốp sau xe!”
“Gì?”
Lục Tân hơi hoảng sợ trước sự nghiêm túc của Thằn Lằn, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
“Vậy…Được rồi…”
Thằn Lằn lập tức tránh người sang một bên và nói:
“Mời ngươi lên xe.”
Lục Tân chậm rãi đứng lên, lẩm bẩm:
“Thực ra không cần khách sáo như vậy đâu…”
“Không, thế này không gọi là khách sáo…”
Thằn Lằn nghiêm túc giải thích:
“Đây chỉ là sự tôn trọng của ta đối với đội trưởng…Ngươi vất vả rồi.”
Lục Tân vừa bước vào trong xe, vừa nói trong vô thức:
“Không vất vả.”
“Không, ngươi đã vất vả rồi.”
Thằn Lằn kiên trì với ý kiến của mình, đồng thời chạy đến đích thân mở cửa xe phía ghế phụ cho Lục Tân.
Ngồi trong xe, Lục Tân liếc mắt nhìn phía sau thì thấy một người đàn ông mặc đồng phục lính đánh thuê bị trói lại, trên mặt hắn vẫn đang đeo máy chế ngự dị biến giả, cả người cũng lộ ra vẻ mơ hồ không tỉnh táo.
Thằn Lằn cười hi hi rồi giải thích:
“Để tránh phiền phức, ta đã để cho hắn ngủ một giấc thật ngon, à phải rồi…”
Hắn bỗng nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói:
“Có cần ta ném hắn vào cốp sau xe để nhường chỗ cho chú, dì và em gái không?”
Lục Tân hơi ngạc nhiên trước sự suy nghĩ chu đáo của Thằn Lằn, một hồi lâu sau, hắn mới lắc đầu nói:
“Không cần.”
Thằn Lằn phải xác nhận lại mấy lần sau đó mới yên tâm khởi động xe.
Khi con quái thú bọc thép cao lớn này bắt đầu rời khỏi trấn nhỏ, cả Lục Tân và Thằn Lằn đều khẽ thở phào nhẹ nhõm, như ngầm hiểu lẫn nhau, họ đều tạm thời không đề cập đến chuyện Lục Tân vào trấn hoàn thành nhiệm vụ, còn Lục Tân thì khi xe đã ổn định lái vào đường lớn, hắn mới nhớ ra một chuyện:
“Còn những thứ đã thu được của bọn chúng đâu?”
“Yên tâm đi!”
Thằn Lằn vừa lái xe, vừa đắc ý nói:
“Bốn khẩu súng tiểu liên, còn có súng lục, đạn, và mấy trái táo nhỏ.”
“Trái táo nhỏ ư?”
Lục Tân liếc nhìn Thằn Lằn với vẻ khó hiểu.
“Đúng vậy…”
Thằn Lằn chạm vào một vật tròn có móc kéo ở bên chân, tung trong tay:
“Chính là cái này.”
Lục Tân nhất thời cảm thấy da đầu hơi tê dại:
“Mau bỏ xuống.”
“Không phải chứ, đội trưởng, một mình ngươi có thể ôm lấy nguồn ô nhiễm tinh thần cường độ hàng nghìn đơn vị không để rò rỉ dù chỉ một chút, vậy mà ngươi còn lo lắng thứ này sao?”
Thằn Lằn lẩm bẩm, rồi ném quả lựu đạn vào chiếc túi dưới chân, bên trong còn có rất nhiều quả.
Động tác này khiến trong lòng Lục Tân thấy rờn rợn.
Xem ra sự việc thật sự đã giải quyết xong, Lục Tân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm rồi tựa lưng vào ghế xe.
Có vẻ như đội phó này của mình thực sự rất đáng tin cậy, hắn đã giải quyết xong mấy tên lính đánh thuê đó, cũng tịch thu được không ít đồ, còn giỏi hơn cả mình.
Ban nãy sau khi trận chiến vừa kết thúc, dù biết rõ Tần Nhiên chắc chắn vẫn còn rất nhiều vật tư, thậm chí là cả một chiếc xe tải, bị bỏ lại đâu đó trong thị trấn, nhưng mẹ Lục Tân rất nóng lòng muốn quay về, còn Lục Tân thì…
Lục Tân thực sự không có gan đi tìm nữ vương để đòi lại những thứ này nếu không có sự đồng hành của người nhà.
Đáng tiếc…
Trong lòng thở dài, Lục Tân đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn liếc nhìn Thằn Lằn với vẻ hơi nghiêm túc rồi hỏi:
“Xe đâu?”
Thằn Lằn vừa nghe xong cũng cảm thấy mơ hồ:
“Cái gì?”
“Xe mô tô ấy…”
Lục Tân nghiêm túc nói:
“Lúc chạy trốn chẳng phải chúng đã lái bốn chiếc mô tô sao?”
“Chuyện đó…”
Thằn Lằn lắp bắp một hồi rồi mới nói:
“Vứt…Vứt cả rồi…”
Lục Tân nhíu mày:
“Bốn chiếc luôn đấy…”
“Ta biết chứ…”
Thằn Lằn cũng liếc nhìn Lục Tân với vẻ mờ mịt:
“Đội trưởng, à không, Lục ca, ngươi cho rằng chúng ta có thể mang chúng trở về sao?”
Lục Tân nghĩ về thể tích của chiếc xe mà họ đang ngồi, cũng như mui xe và diện tích cốp sau xe, rồi im lặng không nói gì nữa.
Hắn không muốn làm khó Thằn Lằn, thế là bèn nói với vẻ do dự:
“Có cần gọi đội hỗ trợ không?”
Cả người Thằn Lằn đều trở nên mờ mịt:
“Anh Lục, chúng ta đang ở vùng hoang dã, vùng hoang dã thì kiếm đâu ra đội hỗ trợ chứ?”
Lục Tân nhớ đến những lời mẹ đã nói với hắn trước khi đưa em gái quay về, bèn gật đầu và nói:
“Có đấy.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất