Chương 273: Đội Hỗ Trợ
Trước sự kiên trì của Lục Tân, Thằn Lằn nửa tin nửa ngờ dừng xe, thiết lập bộ thu tín hiệu rồi lấy điện thoại vệ tinh ra và quay số.
Có thể nghe ra giọng nói của Thằn Lằn hơi lo lắng:
“Đúng vậy, Đan Binh đã ra khỏi thị trấn…Không sao, vẫn rất bình thường, tay chân đều đầy đủ …Trạng thái tinh thần bình thường, ta đã kiểm tra rồi…”
“Đúng vậy, hắn đã tiêu diệt sạch sẽ những dị biến giả của đoàn kỵ sĩ và lấy lại những thứ bọn chúng đã cướp được…Bây giờ ta gọi là để kêu gọi đội hỗ trợ vào cuộc…”
“Đừng hỏi ta là hắn đã giải quyết thế nào, cũng đừng hỏi ta tại sao lại yêu cầu đội hỗ trợ vào cuộc…Hắn là đội trưởng, ta chỉ là đội phó.”
“Một đội phó đạt tiêu chuẩn sẽ không nghi ngờ mệnh lệnh của đội trưởng!”
“Được, được rồi, ta sẽ đợi…”
Hắn lúng ta lúng túng bỏ điện thoại xuống, nói với Lục Tân với vẻ mơ hồ:
“Họ đã đồng ý…”
“Nhưng ta vẫn không biết, đội hỗ trợ này rốt cuộc đến từ đâu?”
“…”
Lục Tân không trả lời hắn mà chỉ trầm ngâm liếc nhìn vùng hoang dã tăm tối ở xung quanh.
Một lúc sau, ở sâu trong vùng hoang dã, cả một dãy đèn sáng rực chiếu tới, sau đó là tiếng động cơ gầm rú chói tai, và từng chiếc xe địa hình vũ trang hạng nặng, chở đầy những người lính dũng mãnh xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Ngay sau đó, giữa không trung có tiếng cánh quạt vang lên, tiếp theo là sự xuất hiện của hai chiếc trực thăng, ánh đèn đan xen vào nhau giữa vùng hoang dã.
Cả người Thằn Lằn đều trở nên mờ mịt, điện thoại vệ tinh trên tay cũng rơi xuống đất.
“Soạt” “Soạt” “Soạt”
Ba nhân viên đội đặc nhiệm mặc đồ vũ trang màu đen và đội mũ bảo hiểm bằng thủy tinh đặc chế trên đầu chạy về phía Lục Tân và Thằn Lằn.
Họ đứng nghiêm cách đó ba mét, chào Lục Tân và Thằn Lằn rồi nói thật to:
“Đội đặc nhiệm số hai, số bốn và số bảy của Bộ phòng vệ thành phố Thanh Cảng báo cáo có mặt.”
“Chúng tôi đã nhận được chỉ thị của sĩ quan tối cao của Bộ phòng vệ thành phố để thực hiện tất cả các nhiệm vụ cứu hộ và tiêu diệt.”
“Xin chỉ thị!”
Nhìn ba người đội trưởng cấp bậc không hề thấp của đội đặc nhiệm, Thằn Lằn có chút không nói nên lời, ngại ngùng liếc nhìn Lục Tân.
Thực ra Lục Tân cũng trở nên mờ mịt.
Những người này thoạt nhìn không giống như đội hỗ trợ…
Tuy nhiên, sự xuất hiện của họ dường như mang lại cho mọi người cảm giác an toàn hơn so với đội hỗ trợ…
Sau khi định thần, hắn mới chậm rãi lên tiếng:
“Nơi đó…Hướng đó…”
Ba đội trưởng đội đặc nhiệm lập tức cảnh giác nhìn về hướng vị trí mà Lục Tân vừa chỉ.
Một người trong số đó, vì lo lắng mà yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống.
Một chỗ xa hơn, nhiều chiến sĩ có trang bị súng lập tức quay nòng súng chĩa sang.
Sau đó Lục Tân nói tiếp:
“Nơi đó có bốn chiếc mô tô, phiền các ngươi hãy tìm chúng…Sau đó…Giúp bọn ta vận chuyển về…”
…
Sau sự cố Trăng Đỏ, vùng hoang dã đã xuất hiện rất nhiều thay đổi bí ẩn và chưa được biết đến.
Những kẻ điên từng gây ra sự sụp đổ của nền văn minh và trật tự của loài người chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó, vì khi con người có phản ứng sau trạng thái sợ hãi ban đầu trước những kẻ điên và bắt đầu hiểu và nắm bắt được đặc điểm của những kẻ điên này, họ sẽ phát hiện ra…Những kẻ điên này, chẳng qua cũng chỉ là những kẻ điên mà thôi!
Ngược lại, có một số hiện tượng không thể giải thích được, như là “dị sinh chủng Trăng Đỏ” vốn chỉ tồn tại trong những câu chuyện ma quái ở vùng hoang dã, và sự tồn tại của một số khu vực cấm kỳ lạ không thể phân biệt được thật giả và càng không phân tích được nguyên lý của nó, đã trở thành mối nguy hiểm lớn nhất ở vùng hoang dã.
Thực ra, nói cho cùng, cảm giác nguy hiểm này vẫn đến từ sự mênh mông rộng lớn của vùng hoang dã và năng lực tự khám phá không đáng kể của con người.
Dù thế nào đi nữa, khi di chuyển ở vùng hoang dã vẫn phải duy trì sự cảnh giác, đây là quy tắc số một.
Đương nhiên, điều này chỉ là trong những trường hợp thông thường…
Như Lục Tân và Thằn Lằn bây giờ, xung quanh có ba đội đặc nhiệm, một đội quân dự bị và hai chiếc trực thăng trên không hộ tống họ di chuyển trong vùng hoang dã, đừng nói là cảnh giác, dù họ có ngủ trên xe cũng không thành vấn đề…
Lục Tân đã ngủ một giấc thật ngon ở trên xe.
Sự việc liên quan đến đoàn kỵ sĩ đã được giải quyết, những thứ chúng đã cướp đi đều đã được lấy lại, cha Lục Tân cũng trút được giận.
Điều này khiến Lục Tân cảm thấy thư thái chưa từng có.
…
Có lẽ Thằn Lằn cũng nhớ nhà và muốn nhanh chóng trở lại thành phố Thanh Cảng.
Chỉ mất một ngày rưỡi để di chuyển, vào sáng sớm ngày thứ ba, họ đã về đến trước cổng thành phố vệ tinh số hai.
Đội tuần tra trên bức tường cao đã nhận được thông báo trước, khi bóng dáng con quái thú bọc thép xuất hiện trong phạm vi đèn cao áp trước cổng phía tây thành phố, cây cầu treo bằng thép đã được hạ xuống từ từ, có thể thấy phía đối diện cây cầu có ai đó đang đứng đợi.