Chương 271: Rời Đi
Hồi lâu sau, hắn mới gật đầu.
“Oa...”
Ngay khoảnh khắc hắn gật đầu, trên mặt em gái lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, con bé nhanh tay đánh móc sau gáy Tần Nhiên.
Lục Tân nhìn thấy cơ thể Tần Nhiên lập tức co quắp lại, dường như có một tiếng kêu thảm thiết vang lên nhưng hắn lại không nghe thấy.
“Chúng ta không thể mang tinh thần thể của hắn ta về, nhưng cơ thể này lại là của người ta, cứ đưa đi thì thật bất lịch sự...”
Mẹ lại trở về dáng vẻ đoan trang ưu nhã, mỉm cười giải thích:
“Cho nên để cho em gái chơi vậy!”
Lục Tân một tay xách chiếc vali màu bạc, một tay xách chiếc túi của mình, bước khỏi trấn nhỏ Khai Tâm.
Hắn ngồi trên sườn đồi, lấy từ trong túi ra một hộp xì gà do Xà Gia tặng cho lúc hắn còn ở thị trấn Hắc Thủy, rồi ngậm một điếu trên miệng, sau đó hắn lấy bật lửa châm đầu thuốc một hồi lâu, hút thật mạnh, cuối cùng cũng châm được điếu xì gà.
“Khụ khụ…”
Lục Tân ho khan vài tiếng, cảm thấy có mùi ẩm mốc.
Nhưng hắn vẫn không nỡ vứt đi, thế là hắn đã chuẩn bị khiến bản thân quen dần với mùi ẩm mốc này.
Có lẽ đây chính là mùi vị mà những kẻ lắm tiền thích chăng?
…
Sau khi hút được một lúc, hắn mới cầm đạn tín hiệu bắn thẳng lên không trung, rồi vừa hút thuốc vừa đợi Thằn Lằn đến đón.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn phát hiện mặt trăng hơi chếch về phía đông, như thể chỉ vừa mới mọc
Liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay, hắn thấy những con số trên đó hơi lộn xộn, một số trở thành “8” và một số trở thành “A”, không thể nào phán đoán được thời gian nữa. Điều này không khỏi khiến Lục Tân trở nên hơi trầm ngâm, xem ra bây giờ trời chỉ vừa chạng vạng tối.
Nhưng lúc đầu khi hắn vào trấn, cũng là buổi tối.
Hắn đã chiến đấu ở bên trong lâu như vậy, còn đi một chặng đường rất dài, sao lúc này vẫn vừa mới chạng vạng tối?
Hắn chỉ khẽ nhíu mày, sau đó lại thôi.
Lục Tân cảm thấy, với trình độ học vấn trung học phổ thông của mình ở thành phố Thanh Cảng, chắc chắn sẽ không hiểu được vấn đề này.
Vậy không nghĩ nữa.
Dù sao, tất cả chắc chắn đều có liên quan đến nữ vương bí ẩn kia.
Mà nghĩ đến nữ vương, Lục Tân cũng không khỏi có chút tặc lưỡi, sau khi biết được sự thật về trấn nhỏ, hắn thật không tưởng tượng nổi. Rốt cuộc cần một cường độ tinh thần mạnh đến mức nào mới có thể bao trùm cả phạm vi bán kính năm mươi km, hơn nữa còn không ngừng gia tăng sức ảnh hưởng?
Phải là năng lực khủng khiếp đến thế nào mới có thể biến một thị trấn nhỏ thành một cái tổ ong như vậy?
Lục Tân khẽ lắc đầu.
Cư dân của trấn nhỏ Khai Tâm có lẽ đã không còn là những con người theo nghĩa thông thường nữa.
Khi nghĩ đến nhiều người như vậy đã bị ô nhiễm từ lâu, trong lòng Lục Tân thực sự cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy nhiên, hắn cũng không thể giúp được gì cho họ.
Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, hắn không thể chọc giận nữ vương …
Suy cho cùng, ngay cả mẹ Lục Tân, khi chuẩn bị rời đi với hắn, cũng phải vẫy tay nói lời từ biệt với người ta…
Thực ra trong lòng Lục Tân có một vấn đề muốn hỏi mẹ, nhưng bây giờ bà ấy không có ở đây.
Không những bà ấy không có ở đây, mà ngay cả em gái cũng không ở bên cạnh hắn.
Khi rời khỏi thị trấn, mẹ Lục Tân nói cha hắn đang buồn bực, vì phải ở nhà có một mình, bà ấy không yên tâm nên đã đưa em gái Lục Tân về ở bên ông ấy trước. Lục Tân không từ chối, vì hắn cũng nhìn ra, nguyên nhân không chỉ có như vậy. Cha Lục Tân vì bị ép trở về nên tâm trạng vô cùng tồi tệ, giữa các thành viên trong gia đình dường như đã nảy sinh sự chia rẽ nhất định, có thể mẹ và em gái phải quay trở về để bàn bạc chuyện gì đó với cha hắn.
…
“Có người nào đó để nói chuyện cũng tốt…”
Lục Tân nhìn vùng hoang vu vắng vẻ yên tĩnh, thật lâu sau mới nhẹ nhả ra một đám khói.
“Ồ…”
Đột nhiên, có ánh sáng chóa mắt từ đèn xe rọi đến từ đằng xa, sau đó là tiếng gầm rú điên cuồng của động cơ.
Dưới ánh trăng, trên con đường bỏ hoang phía xa, một con quái thú bọc thép điên cuồng lao tới với toàn bộ mã lực.
Tâm trạng của Lục Tân lập tức tốt lên một chút.
“Kít…”
Con quái thú bọc thép thực hiện một cú Drift tuyệt đẹp ngay trước mặt Lục Tân, sau đó đột nhiên dừng lại, chiếc xe khẽ lắc lư.
Có thể thấy trên thân xe đã xuất hiện mấy lỗ đạn mới.
Thằn Lằn thò đầu ra khỏi cửa kính phía ghế lái rồi liếc nhìn xung quanh với vẻ mặt lấm la lấm lét.
Lục Tân không biết tại sao Thằn Lằn lại cẩn thận như vậy, Lục Tân cũng liếc nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
Thằn Lằn kéo kính râm xuống, nghiêm túc nhìn Lục Tân một hồi, rồi đột nhiên nói:
“Tuổi tác, họ tên, khuynh hướng tình dục là gì?”
Lục Tân bất lực liếc nhìn hắn, rồi nói:
“Đừng ồn ào nữa!”
Thằn Lằn lập tức thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa xe, rồi lẩm bẩm:
“Không cẩn thận không được, lại nói…”
Ánh mắt hắn quan sát Lục Tân từ trên xuống dưới, sau đó hắn đè thấp giọng nói:
“Giải quyết rồi?”
Lục Tân gật đầu, vỗ nhẹ vào chiếc vali màu bạc trên tay rồi nói:
“Ta đã giải quyết xong hai dị biến giả đó rồi, những thứ mà chúng đã cướp được từ Thanh Cảng đều ở đây, ngoài ra…công tác thăm dò trấn nhỏ cũng coi như hoàn thành…”
“Chuyện này…”
Nghe Lục Tân kể lại với vẻ thờ ơ như vậy, Thằn Lằn không khỏi há hốc miệng thành hình chữ “O”.