Chương 279: Kết Quả
"Sau chuyến du lịch lần này, tâm trạng ta khá hơn nhiều lắm, hơn nữa còn làm quen được với một người bạn mới."
Ở thành phố vệ tinh số 2, trên bàn cơm, mẹ vừa cười vừa nói:
“Lần sau có thể làm thêm vài chuyến lữ hành như vầy nữa."
"Được..."
Em gái đang đứng trên ghế là người đầu tiên giơ tay tán thành. Ngay cả cha cũng chỉ hừ một tiếng rồi thôi, nhưng lần này tiếng hừ nhẹ hơn kha khá, tựa như đang tỏ vẻ đồng tình với ý kiến này.
Lục Tân cũng gật đầu theo, hắn thích nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của người thân trong nhà.
"Nhưng vẫn có vài chuyện không được tốt lắm, cần phải phê bình!"
Mẹ đổi giọng, quay mặt nhìn về phía cha, nói:
“Tính tình của ngươi nóng nảy như vậy rất dễ khiến người trong nhà cảm thấy căng thẳng."
Tròng mắt của cha khẽ đảo quanh một vòng, hơi đỏ lên, hắn nhìn thẳng vào mắt mẹ. Mẹ lại thẳng thắn nghênh đón ánh mắt của hắn, còn nói bằng giọng đầy nghiêm nghị:
“Người một nhà là phải tin tưởng lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau. Nếu lần nào ngươi cũng làm thế, sẽ chỉ khiến chúng ta không thể tin vào nhau nữa, cái nhà này cũng vì vậy mà tan tành. Cho nên, ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn không chịu từ bỏ thói quen đó, mai mốt khi cả nhà cùng nhau ra ngoài chơi, ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện đi theo…”
"Ngươi..."
Cha khẽ nghiến chặt hai hàm răng, cơ thể hơi đổ về trước. Cả căn nhà rung lên nhè nhẹ, tơ máu trong mắt hắn xuất hiện ngày càng nhiều, tạo cho người khác cảm giác cực kỳ áp lực.
Nhưng mẹ lại không hề dao động, chỉ yên lặng nhìn hắn đầy lạnh lùng.
Dưới ánh nhìn của mẹ, cha dần yên tĩnh lại. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cuối cùng, hắn thế mà chỉ nghiến răng nở nụ cười gằn, chứ không thèm nói thêm gì.
Với thái độ này của cha, xem ra hắn đã đồng ý rồi…
Lục Tân bất chợt có cảm giác rằng những lời này của họ có lẽ là đang nói cho mình nghe.
Cha không phải người dễ nói chuyện như vậy, cũng không phải người chỉ vì một ánh mắt của mẹ mà đột ngột đè xuống lửa giận đang bốc cháy trong lòng.
Nguyên nhân duy nhất của việc này chỉ có thể là trong vòng nửa ngày trước khi hắn quay lại thành phố vệ tinh, hai người họ đã đạt thành nhận thức chung.
"Được thôi, tùy ngươi vậy…”
Cũng đúng vào lúc này, mẹ đưa mắt phía về phía Lục Tân, dịu dàng nói:
“Mẹ biết trong lòng ngươi đang rất tò mò, đồng thời cũng có rất nhiều thắc mắc và đôi khi hẳn là ngươi sẽ rất muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện. Thật ra mẹ cũng không muốn ngăn cản ngươi. Thật đó, giống như những gì ta đã nói cho ngươi khi còn ở trấn nhỏ Khai Tâm. Ta trái lại rất ủng hộ ngươi đi tìm hiểu rõ về những chuyện kia. Dù sao ngươi cũng đã lớn, không thể hồ đồ không biết gì mãi được…”
Lục Tân im lặng, đầu hơi ngẩng lên. Sau đó hắn nhìn thấy cha và em gái cũng đang nhìn mình. Trong mắt cha tràn ngập tơ máu, hắn nhìn Lục Tân đầy lạnh lùng như đang nhìn kẻ thù, hoặc …hắn đang sợ hãi?
Còn em gái thì đang trợn trừng mắt, có thể nhận ra trong mắt cô bé chứa đầy sự lo lắng.
...
Trong tòa cao ốc ở chủ thành, Trần Tinh đã xé mở túi văn kiện, đang chầm chậm thò tay vào lấy ra.
Ba người khác ngồi cạnh bàn họp cũng có chút khẩn trương. Cả ba nhất trí đứng dậy, hơi nghiêng mình về phía trước.
Chính họ cũng không biết bản thân sẽ nhìn thấy bí mật gì, nhưng họ biết tầm quan trọng của chuyện này đối với toàn liên minh. Đặc biệt là bộ trưởng Thẩm, hắn biết tính nghiêm trọng của việc rình xem bí mật của người kia. Sau lần trước, vì người kia đã nói không được lén lút theo dõi, hắn vẫn quyết định phái người đi theo rình mới dẫn tới kết cục không mong muốn.
Mà lần này, tuy trước đó cũng không có thông báo gì…Nhưng cảm giác lo lắng trong lòng vẫn không thể tan biến. Theo từng hành động của Trần Tinh, trái tim hắn cũng như bị bóp chặt lại…
Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của họ, Trần Tinh có hơi ngẩn ra, trái tim của mọi người cũng theo đó mà nhảy dựng lên.
Trong ánh mắt đầy khẩn trương của mọi người, trong mắt Trần Tinh bỗng hiện lên sự bất lực. Thế rồi cô xoay ngược túi văn kiện lại, nhẹ nhàng đổ ra một đống giấy vụn... Đống giấy đó đã nát đến nỗi không thể nát hơn, hoàn toàn không thể phục hồi lại như cũ.
...
"Được, ta đồng ý với ngươi!"
Trong khu nhà trọ, Lục Tân gật nhẹ đầu, mỉm cười với mẹ mình. Bầu không khí trên bàn ăn cũng trở nên thoải mái hơn đôi chút.
Cha tiếp tục uống rượu, còn em gái thì vừa ăn cơm, vừa xem TV.
Trên mặt mẹ cũng xuất hiện nụ cười:
“Nếu đã vậy, món quà này cũng nên đưa cho ngươi rồi…”
Sau đó bà lấy ra một túi văn kiện từ mép bàn ăn, phía trên có in ba ký tự "003", vừa cười vừa giơ ra cho Lục Tân nhìn:
“Đây chính món quà chúng ta quyết định tặng cho ngươi sau khi bàn bạc kỹ càng, bên trong có đầy đủ mọi thứ mà ngươi muốn biết…”
Vừa nói, bà vừa đứng lên, đặt nó vào một ngăn kéo phía trước TV rồi khóa lại ngay trước mặt Lục Tân.
Kế đó bà nhét chìa khóa vào tay Lục Tân, nắm lấy tay hắn, nhìn hắn đầy dịu dàng.
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ rằng sau khi đạt tới giai đoạn hai thì mới được mở ra xem …”
Dưới ánh mắt chăm chú của người nhà, Lục Tân khẽ nắm chặt lấy chìa khóa, nghiêm túc gật đầu.