Mặt Trăng Đỏ

Chương 280: Đi Làm

Chương 280: Đi Làm


Hôm sau, tầm khoảng tám giờ sáng, Lục Tân đi tới công ty.
Không phải đồn vệ binh, mà là công ty thương mại mà hắn đã xin phép nghỉ hơn một tuần lễ.
Tuy Trần Tinh cho hắn ba ngày để có thể nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, Lục Tân cảm thấy bản thân không cần nghỉ ngơi quá nhiều, cho hắn nghỉ ba ngày trái lại càng khiến hắn không biết làm gì để giết thời gian…
Chi bằng dứt khoát quay lại công ty, ít ra thì làm một ngày cũng sẽ nhận được lương một ngày chứ ha?
Lúc trước chủ nhiệm phê duyệt cho mình nghỉ hẳn một tuần, nhưng bản thân cũng đã gần tám chín ngày không đi làm thì không tốt lắm.
Hơn nữa, nếu hắn không nhớ lầm thì thời điểm đánh giá nhân viên gương mẫu sắp tới rồi.

Dọc theo cầu thang nhỏ hẹp, khi Lục Tân gần bước tới tầng lầu chật chội áp lực đó của công ty, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt truyền tới từ phía hành lang chính, lẫn bên trong là tiếng thì thầm kể chuyện ai đó lại bị vợ cào mặt. Hôm nay đồng nghiệp nào ăn mặc đẹp, tan làm nhất định phải tới quán bar, chỉ cần tối nay tới đó uống rượu nói không chừng sẽ gặp được cô ấy…
Lục Tân, người mà tâm trạng dạo này vẫn luôn khá tốt, bất chợt cảm nhận được một loại cảm giác khá quen thuộc. Hắn khẽ thở dài một tiếng, chân cũng bước nhanh hơn.
Sau đó, khi hắn xuất hiện ở cửa cầu thang, tiếng cười huyên náo ở hành lang gần đó đột ngột ngừng lại...
Mấy đồng nghiệp vẫn còn bảo trì tư thế đùa giỡn với nhau, một người nắm chặt lấy vai người khác từ phía sau, một người hơi ngồi xuống, bàn tay đang chuyển sang tư thế khỉ trộm đào, trên mặt hé ra nụ cười đểu giả, chuẩn bị tung chảo về phía người đồng nghiệp đang bị giữ lấy vai kia.
Mà đồng nghiệp đang bị nắm chặt lấy phần vai, cũng như sắp bị trộm đào đang bật cười khanh khách, nửa chống cự, nửa nghênh đón.
Không khí toát ra sự thoải mái không nói nên lời! Nhưng bầu không khí thoải mái này lại bị đông cứng trong nháy mắt. Lúc này họ đang trợn trừng mắt nhìn Lục Tân, có thể thấy rõ từng thớ cơ trên mặt họ đang co quắp lại.
“Anh Triệu, anh Lưu, anh Mạnh, buổi sáng tốt lành…”
Lục Tân vốn định mời họ cùng hút điếu thuốc, nhưng thấy họ khẩn trương như vậy, hắn chỉ đành mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
“Tốt... Tốt...”
Mấy người sững sờ nhìn Lục Tân một hồi lâu mới hoàn hồn, nở nụ cười gượng gạo đáp lại.
Lục Tân nắm chặt cái túi trên tay, xoay người bước vào phòng làm việc.
Giống những gì hắn nghe thấy ở cầu thang, vì lúc này vẫn chưa tới giờ làm, bầu không khí trong phòng vẫn còn rất náo nhiệt.
Trong số đồng nghiệp có người đang ngồi gặm bánh kẹp chiên cỡ lớn, có người đang nằm nhoài lên vách ngăn, vừa cười hì hì vừa tám chuyện với đồng nghiệp nữ đã kết hôn còn đẻ được hai đứa con, có người đang đứng trong khu uống nước, nhỏ giọng nói chồng mình không chịu nộp lương lên…
Nhưng theo từng bước chân tiến vào văn phòng của Lục Tân, bầu không khí dần bắt đầu bị đóng băng từng chút một.
Mọi người đều ngừng động tác của mình lại, ánh mắt nhất trí dõi theo bóng dáng Lục Tân, ngay cả trái trứng cút trong bánh kẹp chiên bị rơi ra cũng không để ý.
Lục Tân bước tới trước bàn làm việc của mình, thả túi xuống, ngẩng đầu quét mắt nhìn các đồng nghiệp.
“Rầm...”
Mọi người bỗng lu bu hết lên, có người mở văn kiện ra xem, có người mở máy lên, cũng có người vội vàng tha thứ cho chồng mình.
“Có phải có ai nói xấu gì mình không nhỉ…”
Trong lòng Lục Tân cảm thấy có hơi kỳ lạ, hắn:
“Sao mình có cảm giác thái độ của đồng nghiệp hôm nay là lạ ta…”
“Ha ha, hôm nay mọi người đúng là siêng năng quá, thái độ làm việc rất đáng khen ngợi. Mọi người cùng nhau tăng ca, phấn đấu để thành tích làm việc tháng này vượt lên vị trí đầu bảng, như vậy sẽ có thể sa thai ít hơn hai người rồi…Tiểu Vương, ngươi đó, đem danh sách nhân viên gương mẫu tới cho ta…”
Chủ nhiệm xách theo cặp tài liệu, hào hứng bước vào. Khi nhìn thấy bầu không khí trong phòng làm việc khẩn trương hơn trước rất nhiều, hắn còn cho rằng lời cảnh cáo ngày thường của mình đã có hiệu quả. Tâm trạng cũng tốt lên không ít, vừa khoe khoang đi về phòng làm việc của mình, còn không có đã quên nhắc nhở cấp dưới về xấp tài liệu mà bản thân muốn vào thời điểm tan làm hôm qua.
Chỉ là vừa nói xong, hắn chợt phát hiện sắc mặt tiểu Vương không được tốt cho lắm, hai mắt còn đang lén lút nhìn về một chỗ.
Hắn quay đầu, nhìn về hướng kia theo bản năng, nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Lục Tân đang ngồi ở bàn làm việc hơi ngẩng đầu, trưng ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía chủ nhiệm.
Trên mặt chủ nhiệm lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, lại gắng sức biến nỗi hoảng sợ thành nụ cười tươi, giọng khẽ run:
“À... Thì.... Tiểu Lục, đã… đã trở lại hả?”
“...”
“Đúng vậy, chủ nhiệm.”
Lục Tân cảm kích, tặng cho chủ nhiệm nụ cười tươi rói:
“Ngươi không chào đón ta?”
“Không có...”
Chủ nhiệm gần như hét lên khi nói ra hai từ này, lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Hắn bật cười ha hả:
“Sao có thể, công ty cần ngươi, chỉ là không ngờ.... Không nghĩ tới ngươi sẽ quay lại sớm như vậy thôi. À… em gái ngươi thế nào rồi? Chăm sóc người nhà là phải tận tâm, ngươi xem có cần ta cho ngươi…nghỉ thêm vài hôm?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất