Chương 295: Lý Mộng Mộng
“Chờ đã!”
Người đàn ông đột nhiên nói to, đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt vừa thưởng thức vừa tham lam, cười nói:
“Ta hiểu tâm tư của con gái, không phải các ngươi thích nhất là đàn ông đẹp trai và có tiền sao? Ta vừa khéo lại có cả hai điểm này!”
Hắn vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một xấp tiền giấy, khoe xong lập tức nhét lại vào túi.
“Thế nào?”
Nụ cười của hắn không còn kiêng nể gì cả:
“Ăn một bữa cơm với ta đi! Ngươi sẽ không thiệt thòi đâu!”
Lý Mộng Mộng không buồn che giấu biểu cảm chán ghét trên gương mặt:
“Ta thích cả tiền lẫn trai đẹp, nhưng quan trọng là ta không thích ngươi! Phòng Cảnh vệ ở gần đây, tốt nhất là ngươi đừng đi theo ta.”
Cô nói xong rồi lập tức quay người rời đi, tiếng kéo ghế vô cùng nặng nề.
Người đàn ông quả thật không còn đuổi theo nữa, hắn chỉ ngồi tại chỗ, trên mặt xuất hiện nét cười.
“Ngươi nghĩ cho kĩ vào...”
Đột nhiên, hắn hét to về phía bóng lưng của cô:
“Hậu quả của việc từ chối ta rất nghiêm trọng đấy...”
“Ngươi...”
Lý Mộng Mộng không thích sự uy hiếp trong lời nói của hắn chút nào, quay đầu lại nhìn hắn.
Cô phát hiện, người đàn ông này đang nhìn mình chăm chú, sau đó hắn đứng dậy, đi ra khỏi tiệm cà phê.
Sau khi ra ngoài cửa, hắn còn quay người, khoát khoát tay với cô.
“Bị điên hay sao vậy?”
Lý Mộng Mộng không thích nụ cười của hắn chút nào, nhưng không hiểu tại sao, nụ cười lúc người đàn ông kia rời đi làm cho cô cảm thấy rất sợ hãi.
“Này...”
Đột nhiên, có người vỗ vai Lý Mộng Mộng, cô càng hoảng sợ hơn, là bạn thân của cô.
“Ngươi sao vậy?”
Bạn thân thấy vẻ mặt của Lý Mộng Mộng có gì đó sai sai, bèn hỏi.
“Không có gì, ban nãy gặp phải một tên đáng ghét, ta đã nói là có bạn trai rồi mà hắn còn làm phiền ta.”
“Ha ha...”
Bạn thân mỉm cười:
“Sao ta lại không biết, ngươi có bạn trai từ bao giờ vậy?”
Lý Mộng Mộng trợn mắt nhìn bạn thân, nói:
“Không phải là ngươi đó sao?”
Sau khi gặp bạn thân, Lý Mộng Mộng nhanh chóng quên sạch chuyện không vui ban nãy.
Hai người tay nắm tay, cùng nhau bước vào trung tâm thương mại.
Hai người vừa bàn chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp, vừa vui vẻ đi dạo bên trong trung tâm.
Tuy đi dạo cả buổi nhưng chỉ mua mỗi một đôi bông tai, nhưng trong lòng hai người cũng cảm thấy vô cùng thoả mãn rồi.
Sau khi dạo phố, hai người về phòng trọ của bạn thân. Cô cởi giày cao gót ra, vừa thả lỏng ngón chân vừa nằm trên giường, xem phim được lưu trong ổ cứng của chiếc máy tính được sản xuất từ trước thảm họa trăng đỏ.
Ở thời đại này, đây là một cách để giải trí thường thấy ở tầng lớp bình dân.
Có rất nhiều người sưu tầm phim và bài hát từ trước khi thảm hoạ xảy ra, sau đó giới thiệu cho nhau, thậm chí còn buôn bán nữa.
“Chán quá...”
Bộ phim này không hay lắm, hai người mới xem được một nửa mà đã không muốn xem tiếp nữa, lăn qua lăn lại trên giường:
“Tất cả đều là phim từ trước khi xảy ra thảm hoạ, bây giờ chẳng còn ai quay phim nữa. Cho dù có quay thì cũng chẳng được xem.”
Lý Mộng Mộng gật đầu, nói:
“Đúng vậy, nhưng ta nghe nói, thành phố Thanh Cảng muốn phát triển lĩnh vực giải trí, không biết làm ăn thế nào đây.”
Bạn thân nhìn Lý Mộng Mộng một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt hiện lên ý cười.
Đôi mắt lướt từ gương mặt của Lý Mộng Mộng rồi đi xuống dưới, đến chỗ bộ ngực không quá nở nang của cô, sau đó là vòng eo lộ ra bên ngoài, xuống tới đôi chân vừa dài vừa thẳng. Bạn thân vừa cảm thán, lại vừa hâm mộ.
Ánh mắt của bạn thân làm cho Lý Mộng Mộng ngứa ngáy, thậm chí còn ngạc nhiên nữa.
Sau đó cô mới phản ứng lại, mỉm cười vỗ vào bả vai bạn mình:
“Ánh mắt của ngươi rất biến thái đấy, ngươi có biết không hả?”
“Ha ha...”
Bạn thân cười sảng khoái, đứng dậy, lấy một chai rượu vang từ trong ngăn kéo tủ ra:
“Chúng ta uống rượu nhé!”
Lý Mộng Mộng khá ngạc nhiên:
“Đây là bảo bối của ngươi mà, ngươi cam lòng khui nó ra sao?”
Bạn thân nhìn Lý Mộng Mộng, khoé miệng cong cong:
“Rượu dùng để uống mà, ta mời ngươi nhé...”
Lý Mộng Mộng có phần động lòng, nhưng cô vô thức cảm thấy lúc này bạn thân có gì lạ lắm.
Có lẽ lại lên cơn hâm rồi...
Cô nghĩ tới tính cách ngày thường của bạn thân, có thể bây giờ cô ấy rất hào phóng chia sẻ chai rượu này với mình, nhưng ngay giây sau đã cảm thấy không nỡ rồi, thậm chí còn muốn ăn chùa của mình một bữa cơm nữa ấy chứ. Lý Mộng Mộng cười nói:
“Hay thôi đi, ngươi cứ giữ lại đi! Ta nghe nói, rượu vang và rượu trắng bây giờ đắt hơn nhiều so với trước khi thảm hoạ xảy ra...”
Thấy Lý Mộng Mộng từ chối, nụ cười trên gương mặt cô bạn thân lập tức biến mất.
Sau đó, khoé miệng cô ấy lại cong lên, nói khẽ:
“Hậu quả của việc từ chối ta nghiêm trọng lắm đấy...”
Trái tim Lý Mộng Mộng run lên một cái, cô lập tức nhìn về phía bạn thân.
Lúc này cô phát hiện, bạn thân đã trở về trạng thái bình thường, đang lục lọi tìm dụng cụ mở nắp chai.
“Ban nãy là ảo giác sao?”
Lý Mộng Mộng nghĩ theo bản năng, nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy rất khó chịu.