Chương 296: Kỳ Lạ
Cuối cùng, bạn thân vẫn khui chai rượu, nhưng hai người mới uống một ngụm đã phun ra rồi.
Không phải loại rượu nào cũng bảo quản được lâu, chai rượu được bạn thân coi như bảo bối này nhìn bên ngoài thì tạm ổn, nhưng rượu bên trong đã hỏng rồi.
Nhưng hai người vẫn tiếp tục chơi đùa vui vẻ tới tận khuya. Dưới sự mời mọc nhiệt tình của bạn thân, Lý Mộng Mộng ở lại đây qua đêm.
Đây không phải lần đầu tiên cô ở lại nhà bạn thân, trong nhà vệ sinh thậm chí còn có cả đồ cá nhân của cô nữa.
Bình thường cô ngủ rất ngon, nhưng lúc nửa đêm, cô đột nhiên cảm thấy oi bức dến mức tỉnh lại từ trong cơn mơ, nhìn thấy bạn thân đang nằm ghé vào người mình, đầu vùi xuống dưới, tay còn khoác lên bụng mình nữa.
“Dáng ngủ xấu quá đi mất!”
Lý Mộng Mộng đẩy tay bạn thân sang một bên, nhưng rồi cô ấy lại uể oải gác chân lên người Lý Mộng Mộng.
Lý Mộng Mộng lại đẩy cô ấy ra, đứng dậy, định đi uống nước.
“Ngươi định đi đâu thế?”
Vừa mới nhúc nhích, đột nhiên một giọng nói vang lên, khiến cho Lý Mộng Mộng giật thót cả người.
Lý Mộng Mộng cúi đầu nhìn, thấy bạn thân vốn vùi đầu ngủ, lúc này lại dần ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào Lý Mộng Mộng, trên gương mặt mang nét cười kỳ quái.
Cô ấy nhìn Lý Mộng Mộng bằng ánh mắt tham lam, ngón tay chậm rãi lướt trên đùi Lý Mộng Mộng như kẻ hạ lưu vậy.
Nhích lên dần dần, từng chút một.
Đôi mắt của bạn thân chăm chú nhìn Lý Mộng Mộng, giọng nói có vẻ âm u:
“Ngươi đẹp thật đấy, dáng người cũng rất chuẩn nữa...”
Cả hành động và lời nói của bạn thân đều khiến Lý Mộng Mộng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô lập tức ngồi dậy, đẩy bạn thân ra:
“Ngươi làm gì thế? Điên rồi à?”
“Ha ha, đùa ngươi chút thôi mà...”
Đột nhiên, bạn thân cười to, tự tay cởi bộ đồ ngủ:
“Nóng quá đi mất, chúng ta tắm chung đi?”
“Đêm hôm tắm cái gì cơ chứ?”
Lý Mộng Mộng cảm thấy rất mất tự nhiên, liên tục lắc đầu:
“Ta không tắm đâu, ngươi muốn thì tắm một mình đi.”
“Không đi sao?”
Bạn thân nghe câu trả lời của Lý Mộng Mộng xong thì biểu cảm trên mặt lập tức trầm xuống.
Đèn neon ngoài cửa sổ toả ánh sáng năm màu, chiếu vào gương mặt của bạn thân đang ngồi đối diện Lý Mộng Mộng. Ánh đèn phản chiếu khiến các đường nét trên khuôn mặt mang màu sắc khác nhau, có phần thì chìm trong bóng tối, vô cùng kì dị.
“Ngươi biết không?”
Đôi mắt bạn thân nhìn chằm chằm vào Lý Mộng Mộng, loé lên một tia sáng quỷ dị, giọng nói trầm tới đáng sợ:
“Hậu quả của việc từ chối ta rất nghiêm trọng đấy...”
...
“Bác sĩ à, ta không bịa chuyện đâu, ta sắp phát điên rồi...”
Trong một toà cao ốc cũ kỹ, ở một căn phòng làm việc đề biển “Tư vấn tâm lý”, thần sắc Lý Mộng Mộng rất tiều tuỵ, cô nhìn vị bác sĩ tâm lý mặc áo blouse trắng, đeo kính đang ngồi ở bàn làm việc. Lý Mộng Mộng căng thẳng tới mức run rẩy toàn thân:
“Từ hôm đó trở đi, ta không dám.... gặp bạn thân nữa. Ta nói thật, ta cảm giác bản thân bị ai đó theo dõi, người kia, hắn... Rất đáng sợ, thật đấy, rất đáng sợ.”
“Ha ha, không cần căng thẳng đâu, tình trạng của ngươi rất thường gặp.”
Bác sĩ tâm lý mỉm cười, đẩy gọng kính, nhìn hồ sơ trước mặt:
“Có phải ngươi vừa mới tốt nghiệp?”
Lý Mộng Mộng gật đầu:
“Đúng vậy, nhưng...”
Bác sĩ tâm lý cười nói:
“Ngươi vừa tốt nghiệp, muốn tìm việc làm, muốn lập gia đình, áp lực tâm lý lớn cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngươi không cần quá lo lắng, bây giờ có rất nhiều công việc dành cho sinh viên mới ra trường, phải chú ý thả lỏng tâm trạng, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình...”
“Không phải, thật sự không phải...”
Lý Mộng Mộng ngắt ngang lời nói của bác sĩ tâm lý, cô cắn môi.
Trong đầu cô hiện lên tất cả sự việc kỳ lạ xảy ra vào hai ngày hôm nay.
Đêm hôm đó, sau khi cô chạy một mạch ra khỏi nhà của bạn thân thì không dám gặp lại cô ấy nữa.
Thế nhưng hôm sau, bạn thân lại gọi điện như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi cô bị sao vậy, còn muốn tới thăm cô nữa chứ.
Cô sợ quá nên cúp điện thoại, bạn thân còn gọi cho cha mẹ, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Mọi chuyện xảy ra như một cơn ác mộng, khiến cô không còn tâm trí làm gì.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Lý Mộng Mộng không muốn ăn một chút nào, cha đã đặc biệt mua canh sườn ninh cho cô mà cô nuốt không trôi.
Cha múc cho cô đầy một bát canh, nhất quyết ép cô ăn.
“Ta thật sự không muốn ăn, các ngươi ăn đi...”
Lý Mộng Mộng nói rồi định quay về phòng nghỉ ngơi một lát.
“Rầm!”
Khi cô còn chưa phản ứng lại, đột nhiên cha đập mạnh cái bát xuống bàn cơm, nước canh và sườn ninh bắn tung toé lên người cô.
Lý Mộng Mộng hoảng hốt ngẩng đầu, thấy người cha bình thường vốn hiền lành, thích cười lại đang nhìn mình bằng vẻ mặt âm u, ông lạnh lùng nói:
“Hậu quả của việc từ chối ta rất nghiêm trọng đấy...”
Lý Mộng Mộng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, trượt chân nên ngã nhào ra đất.
Cô sốt cao, thân thể bủn rủn, không còn sức lực. Cô ngủ mê man cả ngày, tỉnh dậy vài lần cũng không dám ra gặp cha. May mà có mẹ chăm sóc cho cô, bà vừa dùng khăn ướt lau người cho cô hạ sốt, vừa mắng cha cả giận mất khôn. Bà còn nấu cháo cho cô nữa.