Mặt Trăng Đỏ

Chương 300: Sách Nói Trên Đời Này Không Có Quỷ

Chương 300: Sách Nói Trên Đời Này Không Có Quỷ


Tóm lại, sức chiến đấu của dị biến giả thuộc hệ này không mạnh, vấn đề là hắn có thể đi vô ảnh, về vô hình, nếu muốn bắt giữ thì sẽ gặp chút khó khăn.
Nhưng sau khi nghiên cứu tư liệu một hồi lâu, Lục Tân đã có chút suy đoán.
“Tới rồi.”
Hai người cùng nhau chạy tới trước một tòa kiến trúc cao lớn ở phía tây thành phố.
“A...”
Cô gái ngồi đằng sau vậy mà lại đang ngủ, sau khi bị Lục Tân gọi một tiếng mới chợt bừng tỉnh. Cô mơ màng đánh giá hoàn cảnh xung quanh:
“Đây là đâu?”
“Là khách sạn.”
Lục Tân khóa xe lại cẩn thận, sau đó bước xuống xe, nhỏ giọng nói:
“Bây giờ ngươi phải theo ta vào đó.”
“Cái gì?”
Lý Mộng Mộng lắp bắp, trên mặt lộ vẻ kinh hãi. Cô nhìn Lục Tân đầy cảnh giác, hai tay vô thức vòng qua, ôm lấy bản thân.
“Không cần biểu hiện rõ ràng như vậy, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Lục Tân nhỏ giọng nói với cô, sau đó móc từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận.
Hắn dùng cơ thể mình che chắn tầm mắt xung quanh, chỉ cho mình Lý Mộng Mộng nhìn thoáng qua tờ giấy, rồi hỏi:
“Nhìn thấy chưa?”
Sau đó hắn nhỏ giọng giải thích:
“Phía trên có dấu mộc của Thanh Cảng, ta là nhân viên chính quy…Bây giờ ta cần ngươi tiến vào khách sạn cùng với ta, ngươi có thể thả lỏng một chút, đừng dọa hắn sợ mà bỏ chạy mất…Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi bắt được hắn, giúp ngươi giải quyết vấn đề này!”
Có lẽ là vẻ mặt khi Lục Tân nói chuyện rất nghiêm túc, cũng có thể là nhờ con dấu mộc và dấu dập nổi sáng rực trên tờ giấy chứng nhận kia mà rốt cuộc Lý Mộng Mộng cũng dần buông xuống cảnh giác. Cô mờ mịt liếc nhìn khung cảnh xung quanh, khẽ cắn nhẹ môi mình rồi nhảy xuống khỏi xe gắn máy.
Lục Tân mỉm cười, xoay người bước vào trong khách sạn. Chợt, cánh tay của hắn hơi gập lại, chỗ khuỷu tay cảm nhận được thứ gì đó mềm mại chạm vào, hóa ra Lý Mộng Mộng đang khoác lấy tay của hắn.
“A, chuyện này...”
Lục Tân có hơi kinh ngạc, hình như bản thân đã xem thường sự quyết đoán của cô gái này rồi.
“Ngươi là đạo sĩ sao?”
Lý Mộng Mộng gần như dựa cả đầu lên vai Lục Tân. Chỉ là toàn thân cô vẫn trong tình trạng căng cứng, tinh thần vẫn đề cao cảnh giác như cũ:
“Ngươi biết bắt quỷ đúng không?”
“Không biết.”
Lục Tân nở nụ cười, nhỏ giọng đáp lại:
“Sách nói trên đời này không có quỷ, không phải sao?”
“Ngay cả mặt trăng máu cũng xuất hiện rồi thì còn cái gì không xuất hiện được chứ?”
Lý Mộng Mộng vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu, sau đó mới chợt nhớ rằng mình không nên nói những lời này, bèn lập tức ngậm miệng làm thinh.
“Đừng lo lắng, dù mặt trăng có xuất hiện thật thì cũng sẽ không có quỷ đâu.”
Lục Tân nhỏ giọng an ủi:
“Suy cho cùng thì thứ xuất hiện có lẽ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ...”
Lý Mộng Mộng cảm thấy vô cùng bối rối, hắn thật sự là đang an ủi cô đó sao?
Lục Tân và Lý Mộng Mộng cùng nhau đi vào khách sạn, trông cả hai thật sự rất giống một đôi tình nhân.
Khách sạn này coi như tương đối lớn, át chủ bài của nó là phòng tình nhân. Từ xa là đã có thể nhìn thấy tấm bảng hiệu gắn đèn nê- ông đầy mập mờ treo bên ngoài khách sạn. Từ sau khi thảm hỏa xảy ra, phong cách này rất được ưa chuộng.
Có lẽ vì lượng người phải đi công tác ít lại nên nhu cầu về khách sạn thương mại cũng giảm theo. Bên cạnh đó, do bản năng bị đè nén của một số người được phóng thích, dẫn tới nhu cầu về phương diện khác tăng lên, hầu hết khách sạn trong thành phố vệ tinh số 2 đều đi theo hình thức này.
Lục Tân dẫn theo cô gái đang ôm lấy cánh tay mình, bước thẳng tới trước quầy lễ tân đăng ký sau đó chọn phòng. Trong suốt quá trình, hắn đều cảnh giác chú ý tình huống xung quanh. Hắn đang chờ tên dị biến giả hệ linh hồn kia hiện thân, rốt cuộc thì bây giờ hắn đã làm đến tận bước đăng ký phòng. Lỡ mà tên kia không đến, vậy chẳng phải hắn sẽ…phải trả tiền thật?
Lục Tân thật sự trả tiền xong xuôi! Khi đưa hai tờ tiền giấy trị giá năm mươi liên minh tệ cho lễ tân, hàng lông mày của hắn cau lại thật chặt. Tận đến lúc hắn và cô gái vì hoảng sợ mà dán chặt vào người hắn bắt đầu đi về phía thang máy thì ngay cửa thang máy xuất hiện một bà dì đang thong thả lau sàn. Chợt, bà dì kia đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tân bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Nhân viên vệ sinh kia là một người phụ nữ ước chừng năm mươi tuổi. Trên mặt hằn đầy dấu vết mà cuộc sống khổ cực để lại cho bà, khiến gương mặt bà càng thêm già nua, hay nói đúng hơn là càng thêm mỏi mệt.
Thời điểm mới bước chân vào khách sạn, Lục Tân đã chú ý tới bà ngay. Lúc đó bà cũng đang ở trong sảnh khách sạn lau sàn, dù gặp ai cũng sẽ nở nụ cười lấy lòng. Tuy không có người nào để ý đến bà, bà vẫn cố gắng lộ ra nụ cười tươi tắn, sau đó mới cúi đầu yên lặng làm công việc của mình.
Nhưng lúc này, bà lại hơi ngẩng đầu lên, đồng tử nhanh chóng co lại, nhìn chòng chọc vào mặt Lục Tân. Ánh mắt kia thật sự khiến người ta cảm thấy không rét mà run.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất