Chương 301: Tự Đi Theo Hay Để Ta Bắt
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ sẽ rất khó hiểu vì sao đôi khi chỉ đổi một biểu cảm khác thôi mà lại giống hệt như đã biến thành một người khác.
Chỉ là trong mắt Lục Tân, bà không chỉ đổi mỗi biểu cảm, mà ngay cả gương mặt cũng biến đổi hoàn toàn. Lúc này, khuôn mặt của bà bỗng biến thành của một người đàn ông; xương gò má hơi nhô cao, khoảng cách giữa hai mắt cũng xa nhau hơn, vẻ mặt để lộ sự lạnh lùng và âm u, pha thêm chút cuồng vọng khó giấu. Đồng thời, ngay lúc này, ánh mắt của hắn đang tham lam đảo qua đảo lại cơ thể của Lý Mộng Mộng.
Lúc bấy giờ, Lục Tân cũng nhìn về phía hắn, sau một hồi lâu mới mỉm cười:
"Sao giờ mới đến?"
...
“A...”
Khi Lý Mộng Mộng nhìn thấy biểu cảm trên mặt người nhân viên vệ sinh này thì không nhịn được thét chói tai. Cô không giống Lục Tân, không thể nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, nhưng cô nhận ra cái biểu cảm đó. Cái biểu cảm đã xuất hiện vô số lần trên mặt người thân và bạn bè của cô.
Tại thời điểm cái biểu cảm đó vừa hiện ra, cô lập tức cảm thấy cả người như chìm vào cơn ác mộng, hai tay hai chân run lên không ngừng, chỉ muốn xoay người chạy trốn theo bản năng.
Lục Tân véo nhẹ cánh tay cô một cái, lúc này cô mới kịp hoàn hồn, cuống quít che kín miệng mình. Ánh mắt cô nhìn Lục Tân đong đầy sự khẩn khoản nài xin.
“Đồ đê tiện...”
Ánh mắt Lý Mộng Mộng nhìn Lục Tân khiến sự bất mãn trong lòng tên nhân viên vệ sinh kia càng thêm mãnh liệt. Đôi mắt nhìn về phía Lục Tân của bà đã hiện lên chút oán hận, sự lạnh lẽo âm u như sắp hóa thành thực thể, trực tiếp trào ra từ đáy mắt. Bà hung tợn cảnh cáo hắn bằng chất giọng khàn khàn, thô ráp:
“Nghe đây, ta đ* ch cần biết ngươi là ai, nhưng bây giờ ngươi lập tức cút ngay cho ta…đây là con mồi mà ta nhắm tới.”
Lý Mộng Mộng đứng bên cạnh đã không thể kiềm chế được mà run rẩy. Những gì cô nhìn thấy, nghe thấy lúc này đều đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của cô rồi.
Hai cánh tay của cô vô thức ôm Lục Tân chặt hơn, tựa như đang níu lấy sợi rơm cứu mạng duy nhất của mình, cơ thể ẩn dưới lớp áo len mềm mại cũng đang không ngừng run lên.
Vẻ mặt Lục Tân vẫn rất bình tĩnh, hắn ra hiệu cho Lý Mộng Mộng, bảo cô đừng hốt hoảng. Sau đó hắn lơ đãng liếc mắt nhìn xung quanh, em gái vẫn chưa xuất hiện... con bé đúng là bướng bỉnh, cứ thích chạy loạn khắp nơi. Theo lý thuyết con bé còn chưa tới kỳ nổi loạn mà nhỉ…
Cũng may là vào thời khắc mấu chốt chính mình có thể cưỡng ép mượn dùng sức mạnh của con bé. Mặc dù lúc đầu còn không quá thuần thục, nhưng sau lần ra ngoài thành phố lịch lãm thì kỹ năng đã khá hơn nhiều rồi. Do vậy hắn cũng không cảm thấy hoảng loạn gì cả, vẫn bình tĩnh nhìn tên nhân viên vệ sinh trước mặt, nhỏ giọng nói:
“Không có ai là con mồi của ngươi hết, mà ta cũng sẽ không rời khỏi đây. Còn nữa... ngươi có biết chuyện mình đang làm bây giờ là phạm pháp không?”
Khi nhân viên vệ sinh nghe thấy những lời này, trên mặt hiện lên vẻ bối rối. Sau một hồi lâu, hắn lại để lộ biểu cảm trào phúng bất thường:
“Ngươi nói hành vi của ta là phạm pháp? Ha ha...”
Sau đó, hắn bất chợt thu nụ cười về, điềm nhiên nói:
“Ngươi vốn không biết ta là ai, cũng không biết ta có thể làm được gì.... Ta không quan tâm ngươi là người nào, nhưng tốt nhất ngươi đừng nên chọc vào ta, mau trả con mồi của ta lại đây...”
“Kỳ thật ta biết ngươi là ai…”
Lục Tân nhìn hắn bằng ánh mắt bất đắc dĩ:
“Ta đã đọc qua sơ yếu lí lịch của ngươi rồi, với lại nhiệm vụ của ta là bắt ngươi về. Thừa dịp bây giờ ngươi vẫn chưa dấn thân vào con đường tội phạm, mau theo ta trở về đi.”
Nói xong, hắn khẽ thở dài một hơi, chăm chú nhìn nhân viên vệ sinh trước mắt:
“Nếu ngươi nhất quyết muốn phản kháng, vậy ta chỉ có thể ra tay đánh ngươi. Nhưng nói thật, kinh nghiệm chiến đấu với dị biến giả của ta không nhiều, một khi ra tay sẽ không kiểm soát được nặng nhẹ đâu, có thể ngươi sẽ bị đánh chết đấy.”
“Ngươi...”
Lời nói của Lục Tân khiến trong lòng tên dị biến giả và Lý Mộng Mộng cảm thấy có gì đó bất thường.
Lý Mộng Mộng cảm thấy mọi thứ đang diễn ra trước mắt không chân thật chút nào. Cô cho rằng chằng thanh niên này là muốn tới đây bắt quỷ, nhưng sao nghe giọng điệu của hắn lại giống như đang bắt kẻ trộm?
Về phần tên nhân viên vệ sinh kia, hắn bắt đầu cảnh giác lên, hai mắt dán chặt vào người Lục Tân, để lộ nụ cười lạnh lùng nơi khóe miệng:
“Ngươi là người chủ thành phái ra để theo dõi ta đúng không? Ha ha, vô dụng thôi, ta đã sớm phát hiện có người nhìn ta chằm chằm, nhưng ta vốn không hề để ý.... Mau chạy về nói với cấp trên của ngươi, ta không đòi hỏi gì nhiều cả, âu cũng xem như các ngươi may mắn... Vì thế, ta không chọc vào các ngươi, vậy tốt nhất các ngươi cũng đừng tới kiếm chuyện với ta... có vậy thì cả hai bên đều tốt, còn không thì…”
Gương mặt của bà lập tức trở nên vô cùng dữ tợn:
“Cho dù là những quý nhân ngồi trên đỉnh Thanh Cảng thì ta cũng có thể giết chết cho các ngươi xem...”
Bà cố ý hạ thấp giọng của mình, kết hợp với biểu cảm u ám trên mặt, tính ra cũng mang lại chút hiệu quả, Lý Mộng Mộng đứng bên cạnh Lục Tân thật sự bị bà dọa cho đứng không vững, gần như treo lơ lửng trên cánh tay Lục Tân.