Chương 302: Nhẹ Chút
Lục Tân nghe xong những lời bà nói thì chỉ hơi cau mày một lát:
“Ngươi có thể đi.”
Khi nhân viên vệ sinh nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt lập tức cứng lại.
Lúc này, trên vách tường bóng loáng sạch sẽ, em gái đang từ từ bò xuống dưới, trong miệng còn ngậm theo con gấu bông. Không biết vừa nãy con bé chạy tới chỗ nào chơi mà bây giờ trên mặt vẫn duy trì biểu cảm phấn khởi khi đùa giỡn người khác thành công. Chỉ là vừa bò xuống tới nơi, đập vào mắt là cảnh tượng một cô gái đang níu lấy khuỷu tay Lục Tân, điều này khiến con bé lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhanh chóng dạo quanh cô gái này một vòng, cuối cùng tầm mắt dán lên phần ngực của cô gái.
Sau đó con bé bĩu môi, trên mặt không còn chút vẻ hứng thú gì nữa.
“Ngươi có thể đi đối phó với mấy vị quý nhân kia, chuyện này không liên quan gì tới công việc của ta cả.”
Lục Tân cũng yên tâm hơn, nghiêm túc nhìn tên nhân viên vệ sinh trước mặt, cười nói:
“Chỉ là ta cảm thấy ngươi đi không được...”
Tên nhân viên vệ sinh kia im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn Lục Tân bằng ánh mắt âm u. Dường như bà cảm nhận được xung quanh có thứ gì đó, trên mặt thoáng hiện vẻ cảnh giác, sau đó bất chợt nhỏ giọng nói:
“Vậy là ngươi muốn chết!”
“Vèo!”
Ngay khi vừa mở miệng nói chuyện, bà bất ngờ vọt từ dưới lên. Khác hẳn với cơ thể trông hơi gầy gò ốm yếu, tốc độ của bà cực kỳ mau lẹ. Thời điểm bà xông về phía Lục Tân, trong tay đã giơ sẵn một món đồ màu bạc trông khá giống một cái xẻng nhỏ, đó là một con dao cạo vỏ cây có cạnh cực kỳ bén nhọn.
Bà giơ cạnh dao sắc nhọn đâm thảng về phía mắt Lục Tân, trên mặt lộ vẻ âm u và tàn nhẫn.
“A...”
Lý Mộng Mộng bị vẻ mặt của bà dọa cho sợ hãi, ngay thời điểm cô xém chút nữa thét lên theo bản năng, Lục Tân bỗng mở miệng:
“Nhẹ chút!”
Lý Mộng Mộng còn tưởng Lục Tân nói với mình, bèn vội che miệng lại. Nhưng lúc này, tầm mắt Lục Tân lại đang dồn về phía em gái. Trước khi nhân viên vệ sinh giơ tay đánh tới, em gái đã kịp giơ tay nắm lấy chân hắn, cảm giác man mát lập tức truyền khắp toàn thân, trạng thái cơ thể Lục Tân cũng xuất hiện biến đổi; cánh tay hắn như bỗng lao ra ngoài như tên bắn, chuẩn xác chộp lấy cổ tên nhân viên vệ sinh.
Dưới tốc độ nhanh như bóng ma của hắn, động tác của nhân viên vệ sinh bỗng trở nên cực kỳ chậm rãi. Nhìn thoáng qua thì giống hệt như bà đang trực tiếp đưa cổ mình vào tay Lục Tân vậy.
Lục Tân nói nhẹ chút, ý là đang dặn dò em gái đừng ra tay quá nặng, đừng làm tổn thương đến bà. Quả nhiên, tại thời điểm bàn tay của Lục Tân tóm được cổ tên nhân viên vệ sinh, bà chợt giơ cao hai tay, biểu cảm âm u, ngoan độc biến mất trong nháy mắt, cả người nhũn ra, tựa như một con rối bị cắt mất dây điều khiển, trực tiếp mềm oằn xuống.
Nếu không phải Lục Tân đang bóp lấy cổ bà, khả năng cao bà đã ngã thẳng xuống đất rồi.
“A...”
Nhân viên vệ sinh thất thần trong chốc lát mới từ từ khôi phục thần trí. Hai mắt vừa lấy lại tiêu cự thì lại lập tức nhận ra Lục Tân đang bóp cổ mình, điều này khiến bà bị dọa mất hồn mất vía, sợ hãi hét toáng cả lên. Bà vừa vùng vẫy tay chân, vừa ra sức há miệng, hoản loạn cầu xin:
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi quý khách...”
Bà vốn không biết tại sao Lục Tân lại bóp cổ bà, còn tưởng rằng mình đã làm gì chọc giận người trước mắt.
“Không sao, không phải lỗi của ngươi...”
Bàn tay Lục Tân trượt xuống phía dưới, đỡ lấy nhân viên vệ sinh, để bà dựa người vào tường từ từ ngồi xuống.
Sau đó hắn cau mày, quét mắt nhìn bốn phía. Lúc này, người ở sảnh lớn khách sạn đã nghe thấy động tĩnh truyền tới từ phía bên này, mọi người vô thức quay đầu nhìn về phía họ.
Trong mắt không ít người hiện lên vẻ ngạc nhiên, ngay cả bảo vệ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vội đến gần.
“Ha ha, thấy chưa hả?”
Đúng vào lúc này, ở phía trước quầy lễ tên, cô gái vừa giúp Lục Tân đăng ký phòng, còn thu của hắn một trăm liên minh tệ giờ đang nở nụ cười như có như không với Lục Tân, nhỏ giọng nói:
“Bây giờ chúng ta hoàn toàn không phải cùng một loại người... hay nói đúng hơn, ta và mọi người trên thế giới này không thuộc cùng một chủng tộc. Các ngươi chỉ là người thường, còn ta, bây giờ ta là thành!”
Khi cô nói chuyện đã không thèm cố kỵ tới những người khác, do đó lời cô nói đã thu hút rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Cô gái đứng trước quầy lễ tân là ai thế, giọng điệu trẻ trâu thật sự…
“Trước kia hình như ta cũng từng nghe ai đó nói những lời giống như ngươi...”
Lục Tân nhìn về cô gái đứng ở quầy lễ tân, nhỏ giọng nói:
“Hắn là một tên bị bệnh thần kinh, ta cảm thấy ngươi cũng chẳng khác gì đâu...”
Lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn vẫn luôn dán lên người cô gái kia. Nhưng em gái đứng bên cạnh thì hiểu điều hắn muốn ám chỉ là gì, nhất thời con bé cảm thấy vui vẻ hẳn lên, lén lút vọt tới trước quầy lễ tân...