Chương 303: Không Ai Bảo Vệ Được Cô
"Ầm!"
Nhưng là ngay tại thời điểm em gái sắp nhào tới trước quầy lễ tân, sắc mặt cô gái kia bỗng chốc thay đổi, bất ngờ trở nên hoang mang.
Sau đó, khi tên bảo vệ cao to cường tráng, người mà vừa nãy đã nhận thấy bên này có gì đó không đúng nên tiến lại gần xem xét, sắp tiến lại gần Lục Tân thì sắc mặt của hắn bỗng trở nên cực kỳ hung ác, hắn thuận tay rút dùi cui đeo bên hông xuống, ra sức đập vào gáy Lục Tân.
...
“Bịch!”
Hành động bất ngờ và tàn nhẫn của bảo vệ khiến mọi người không kịp phản ứng.
Lục Tân hình như đã đoán được điều gì đó, ánh mắt của em gái đang nhắc hắn có điều bất thường ở đằng sau.
Hắn đột nhiên quay lại, nắm lấy cánh tay của bảo vệ.
“Pặc!”
Khi hắn nắm lấy cánh tay của bảo vệ, sắc mặt của người này bỗng nhiên trở nên mờ mịt, u linh lại biến mất.
Ánh đèn trong phòng khách nhấp nháy liên tục, khuôn mặt của mọi người bị đèn chiếu lên lúc thì sáng, lúc thì tối. Nguồn điện bỗng nhiên bị chập chờn một cách kì lạ, khiến mọi người ở trong phòng khách này có chút sợ hãi và căng thẳng, hốt hoảng nhìn xung quanh.
Trong không khí khẩn trương ở đây, sắc mặt từng người họ lần lượt thay đổi không ngừng.
Bỗng có một giọng nói đứt quãng kỳ dị vang lên: “Ngươi cho rằng ta không biết tinh thần lực của ngươi đuổi theo ta sao?”
Những từ này được nói bởi những người khác nhau, nhưng lại liên tiếp với nhau.
Xung quanh càng thêm hỗn loạn, giọng nói này cũng trở nên kỳ dị hơn:
“Muốn đấu với ta sao, tìm chết...”
Sau khi nhóm người ngừng nói, Lục Tân nhíu mày, loại năng lực này tuy không đáng sợ nhưng lại rất khó đối phó.
Trong bầu không khí kỳ lạ này, Lý Mộng Mộng lại run lên vì sợ hãi. Nhìn biểu cảm mọi người đột nhiên biển đổi rồi lạnh lùng liếc nhìn cô, khiến Lý Mộng Mộng có một cảm giác vặn vẹo kỳ quái chưa bao giờ có, như thể mọi người đều đã biến thành quái vật.
Vốn dĩ cảnh tượng này còn ghê rợn hơn lần trước, nhưng vì có Lục Tân ở bên cạnh nên cô ấy không hét lên.
“Không ai có thể bảo vệ cô...”
“Nếu không vì muốn nhìn cô tự nguyện quỳ trước mặt ta, thì ta sớm đã chiếm được cô.”
“Ta thậm chí có thể dùng cơ thể cha cô để bắt cô...”
Lý Mộng Mộng càng cảm thấy áp lực hơn nữa khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của người này chuyển sang người khác như đang như một cơn ác mộng hoang đường. Họ dùng những giọng nói khác nhau, nhưng ngữ điệu lại giống nhau, nói ra những lời ớn lạnh: “Ta có thể là bất cứ ai xung quanh cô, cũng có thể giết bất cứ ai xung quanh cô... “
“Cô còn muốn phản kháng ta sao?”
“Cô còn dám tiếp tục tự tuyệt ta sao?”
“Phòng hành chính, cảnh sát, bao gồm cả anh cô, không ai có thể bảo vệ cô…”
“……”
Trong những ngày qua, Lý Mộng Mộng bị tra tấn đến phát điên dưới tác động của những giọng nói khác nhau này. Nhưng có Lục Tân ở bên cạnh, cô cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Cô đột nhiên nhắm mắt lại và hét lên: “Ngươi là đồ điên, ngươi chính là một tên điên…”
“Cút đi, cái tên biến thái nhà ngươi cút ngay cho ta…”
“A…”
Lục Tân nhìn cô gái đứng bên cạnh hắn, sợ đến nổi không dám mở mắt ra, nhưng vẫn lớn tiếng la mắng.
Có chút khâm phục sự dũng cảm của cô.
Có một em gái nghiêng đầu liếc mắt đánh giá họ, sau đó nhếch miệng cười vô cùng quỷ dị.
“Ha ha ha ha……”
“Giờ mà ngươi còn dám cự tuyệt ta…”
“Đúng là tự tìm chết…”
Tiếng hét của Lý Mộng Mộng hình như đã chọc tức u linh kia, bỗng nhiên có tiếng rống giận dữ dưới ánh đèn nhấp nháy trong phòng khách.
Không thể biết được tiếng rống giận dữ này xuất phát từ người nào trong phòng.
Phòng khách trở nên hỗn loạn, một thanh niên cường tráng đột nhiên đẩy ngã người bạn gái đang ôm hắn. Hắn cười lạnh lùng, hung hăng lao đến chỗ Lục Tân, không biết từ khi nào hắn đã cầm sẵn một con dao găm trong tay, lần theo ánh sáng nhấp nháy ở trên đầu, vội đâm về phía bụng dưới của Lục Tân.
“Nhẹ tay..”
Lục Tân lại nhẹ giọng nhắc nhở, nắm lấy tay của tên thanh niên, sau đó thuận thế bẻ xuống dưới đất.
Người thanh niên hét lên một tiếng thảm thiết, con dao găm rơi xuống đất, vẻ mặt của hắn vô cùng bối rối.
“Vương Chí, Vương Chí, ngươi làm sao vậy……”
Bạn gái của anh sợ hãi chạy đến, có vẻ như muốn đỡ hắn dậy.
Nhưng sau khi chạy tới bên cạnh, tay cô ta đột nhiên đưa xuống, nắm lấy con dao găm trên mặt đất, đâm về phía Lục Tân.
Lục Tân liền đoạt lấy con dao găm trong tay cô, rồi kéo Lý Mộng Mộng lùi lại.
Hắn thậm chí còn chưa chạm vào cô ta, vì khi hắn mới chạm vào cổ tay, sắc mặt của cô đã trở nên mờ mịt rồi hoảng sợ tột độ.
Trong phòng khách, mọi người liên tục lao về phía Lục Tân, vẻ mặt của họ lạnh lùng độc ác.
Nhưng sau khi bị Lục Tân cản lại hoặc né tránh, bọn hắn lập tức dừng lại, cảm thấy bối rối vô cùng rồi hoảng sợ la lên.
Tiếng la hét chưa kịp dứt, lại có người nhanh chóng thay đổi biểu cảm lao đến.