Mặt Trăng Đỏ

Chương 304: Người Đừng Lộn Xộn Nữa Được Không?

Chương 304: Người Đừng Lộn Xộn Nữa Được Không?


Toàn bộ phòng khách trở nên méo mó quỷ dị, sau khi chứng kiến sự việc bất thường xảy ra liên tục như vậy, mọi người đều bị doạ cho phát sợ, hoảng hốt kêu to. Thế nhưng giữa đám đông la hét này, không biết bao lâu sẽ có người đột nhiên trở mặt, ra tay giết người. Cảnh tượng như thế này còn đáng sợ hơn cả ác mộng, khiến người ta nghi ngờ thế giới này ai cũng đều muốn giết mình.
Trong trường hợp này, Lục Tân cũng chỉ thể liên tục lùi lại, giữ khoảng cách với mọi người. Sau khi lưng đã chạm vách, hắn cau mày, dứt khoác nhảy lên tường để trốn thoát.
Một tay hắn ôm lấy Lý Mộng Mộng, nhảy lên như thể không có trọng lực, sau đó nhíu mày nhìn xuống bên dưới.
Hành động kì lạ này lập tức khiến toàn bộ người trong phòng khách càng thêm bối rối. Thậm chí người ở bên ngoài quán rượu cũng tò mò ghé vào xem bên trong.
Người qua đường tò mò đến càng nhiều, càng trở nên nguy hiểm
“Thì ra ngươi cũng không phải là người bình thường…”
Nhìn Lục Tân trực tiếp nhảy lên tường để lùi lại, có một đàn ông trung niên tay cầm cặp táp ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng dưới cặp kính nhìn Lục Tân, thấp giọng cười nói:
“Nếu vậy thì, ta và người chính là đồng loại …”
“Nếu là đồng loại với nhau, sao ngươi lại muốn đối đầu với ta?”
“Ngươi nhường cho ta cô gái này đi, ta sẽ giúp ngươi tìm một người khác, chúng ta có thể hợp tác với nhau…”
“Chỉ cần chúng ta muốn, chúng ta có thể là bất cứ ai trong thành phố này, không phải sao?”
“Chỉ cần chúng ta muốn, không có chuyện gì là chúng ta không thể làm…”
Lục Tân cúi đầu nhìn hắn:
“Thật là, hiện giờ ngươi đang phạm tội đó..”
"Ha ha……"
Người đàn ông trung niên tay cầm cặp táp cười, cho rằng Lục Tân đang chế nhạo mình, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi. Tuy rằng ở đây có rất nhiều người, nhưng tiếc là không ai có súng, không sao…ta vẫn có thể đi tìm thấy người có súng. "
Vừa nói xong, vẻ mặt của hắn trở nên mờ mịt, sau đó một lúc bỗng nhiên bừng tỉnh rồi hốt hoảng.
Hắn đưa tay chỉ về phía Lục Tân kêu lớn:
“Quỷ…Quỷ kìa…”
Ngay cả Lý Mộng Mộng, người được Lục Tâm ôm và nhảy lên trên tường cũng không ngừng run rẩy.
Cô bị Lục Tân kéo lên trên tường, nhưng thực ra cô cũng rất sợ hãi.
Dù thế, cô vẫn không hề la hét. Thay vào đó, cô chỉ nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống, cũng không nhìn Lục Tân.
Nhưng hành động bất thường của Lục Tân đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Nhìn đám người hỗn loạn bên dưới, khuôn mặt họ đột nhiên lộ ra biểu cảm độc ác khiến cô cảm thấy vô cùng kinh hãi.
"Chuyện gì đang xảy ra... chuyện gì đang xảy ra..."
Cô không ngừng lẩm bẩm mấy từ này, lý trí của cô lần nữa bị đả kích.
“Không sao, đừng sợ, ở đâu cũng có mấy thằng khùng điên…Nhưng cũng sẽ có người bảo vệ cô…”
Lục Tân nhẹ nhàng an ủi cô, sau đó nhanh chóng nhích người nhảy xuống tường, đưa Lý Mộng Mộng trốn sang một bên.
Hắn vừa nhìn thấy một cảnh sát đang chạy đến rất nhanh qua cửa kính trong suốt.
“Quan sát cô ta, nhưng... đừng chơi đùa với cô ta..."
Lục Tân nói với em gái một câu, rồi lao nhanh về phía trước.
Lúc này, hắn đã mượn sức mạnh của em gái, hành động với tốc độ cực nhanh nhưng vẫn có lực. Dưới ánh đèn nhấp nháy trong đại sảnh, nhìn hắn cũng có chút kỳ dị.
Chỉ là so với lúc em gái giúp hắn, động tác lúng túng và chậm chạp hơn rất nhiều. Nhưng cũng may là hắn đã kịp chạy đến cửa khi viên cảnh sát xông vào phòng khách.
“Đùng đùng đùng…”
Sắc mặt viên cảnh sát kia độc ác lại điên cuồng, không hề quan tâm hắn là người nào, giơ súng ra bắn.
Nhưng đúng lúc này, Lục Tân nhảy ra trước mặt hắn, bẻ cổ tay, đạn đều bắn về phía trần nhà
Sau đó, Lục Tân bóp lấy cổ hắn, lập tức phát hiện sắc mặt của hắn đã thay đổi, trở nên mờ mịt vô cùng.
“Hahahaha, cái này còn chưa đủ sao?”
Cùng lúc đó, một cô bé đứng phía sau Lục Tân đột nhiên cười phá lên, khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ hưng phấn:
“Không sao, ngươi muốn bao nhiêu cũng được, ta còn có thể điều khiển một đội công an tuần tra mang theo súng tiểu liên đến đây..”
Hét xong, cô bé vung cây bút chì trong tay, hung hăng đâm vào lưng Lục Tân.
“Đủ rồi…”
Lục Tân lùi lại một bước, trầm giọng nói.
Hắn không hề ra tay, vì hắn biết đối phương sẽ né tránh. Quả nhiên, sắc mặt của cô bé trở nên mờ mịt, sau đó khóc oà.
Ở phía bên trái, có một ông lão đang nằm rạp trên mặt đất, giống như đang sợ hãi trước sự hỗn loạn ở nơi đây, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Trong mắt hắn hiện lên một tia chế giễu:
“Ngươi sợ sao?”
Lục Tân cau mày nhìn ông lão kia, mà ông ấy cũng hung hăng đối mặt với hắn.
Sau đó Lục Tân chậm rãi cúi đầu, nhấc tay đè chặt tai trái, nói tiếp:
“Thời gian đủ rồi đúng không?”
Không biết giọng nói trong tai hắn nói gì, hắn chỉ gật nhẹ:
“Vậy thì tốt.”
“Ngươi đang nói chuyện với ai?
Ông lão đột nhiên có chút cảnh giác, nhìn hắn chăm chú.
“Sắp xong rồi.”
Lục Tân nhíu mày nhìn sang ông lão, nói:
“Quân đội tuần tra thành phố đã bao vây nơi này, ngươi đừng có lộn xộn nữa có được không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất