Chương 305: Đại Ca
“Bao vây?”
Nghe những gì Lục Tân nói, lão nhân sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên ngơ ngác.
Vài giây sau, bỗng nhiên có một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác da báo trông hết sức diêm dúa cười khẩy:
“Ngươi đùa ta đấy ư?”
“Ngươi nghĩ rằng ta không để ý đến tình hình xung quanh sao?”
Vừa nói cô vừa nhìn ra bên ngoài khách sạn với vẻ mỉa mai. Lúc này, bên ngoài khách sạn đang vô cùng hỗn loạn, nhiều người nghe thấy tiếng nổ súng từ phía xa thì nhìn lại, trong khi những người ở gần thì lo lắng chạy tán loạn. Đám đông hoảng loạn, đối với cô, hay còn gọi là u linh, họ chỉ đơn giản là đang tự do chao liệng giữa biển cả mênh mông.
Mà vừa rồi, u linh này rõ ràng đã đi ra ngoài dò xét, cô biết rất rõ bên ngoài có quân đội tuần tra hay không.
“Ta nói bao vây, chứ đâu nói bao vây chỗ này.”
Nhìn thấy vẻ đắc ý và kiêu ngạo của cô ta, Lục Tân quay đầu lại nhìn, nói với vẻ nghiêm túc:
“Mà nói tới nơi này.”
“Để tránh gây sự chú ý của ngươi, dọa ngươi chạy mất, chúng ta đã trực tiếp bao vây ba hàng phố xung quanh.”
Hắn vừa nói vừa nhíu mày:
“Ngay từ đầu, ta đến đây cũng là vì xung quanh đây có ít người, kiến trúc cũng tốt, có thể phong tỏa chặt chẽ hơn. Ngay khi ngươi hét lên những lời điên rồ ở đây, quân đội tuần tra thành phố đã phong tỏa nghiêm ngặt khu vực này rồi. Ta không biết họ đến đây có bao nhiêu người, nhưng xét theo tác phong của họ thì…”
Hắn khẽ lắc đầu rồi nói:
“Nhất định là đến cả con chuột cũng không thoát được.”
Sắc mặt của người phụ nữ trở nên kinh ngạc hẳn, sau đó cô nói với bộ dạng nhăn nhó:
“Vậy thì sao?”
“Ngươi nghĩ rằng nhiều người thì có thể ngăn chặn ta được sao?”
“Càng nhiều người lại càng có lợi cho ta…”
“Ha ha…”
“...”
Cô vừa nói vừa phá lên cười, tiếng cười kiêu ngạo và tự mãn, và thêm hai từ tàn nhẫn.
“Đây chính là lí do vì sao ngươi không muốn rời khỏi Thanh Cảng đúng không?”
Nhưng Lục Tân thẳng thắn cắt ngang lời cô, nhẹ giọng nói:
“Cũng đúng, năng lực của những người như ngươi sẽ bị suy yếu ở nơi hoang vu vắng vẻ mà.”
Rồi hắn trông có vẻ rất chân thành, giải thích với cô:
“Chúng ta không chỉ bị bao vây ở đây, mà còn có binh lính chặn ở bên ngoài, mỗi người đều mặc quần áo bảo hộ khỏi ô nhiễm tinh thần. Bên cạnh đó, còn có hai nghìn bộ quần áo bảo hộ đang được chở đến đưa vào đây. Mọi người dần sẽ được mặt đồ bảo hộ. Ta không biết ngươi sẽ mất bao lâu để đi vào đại não người khác, hay bao xa nữa…”
“Nhưng ngay cả khi bộ đồ bảo hộ không thể ngăn cản được ngươi, cũng có thể làm chậm tốc độ của ngươi, đúng chứ! ?”
“Không cần biết ngươi là quỷ hay u linh, nhưng nếu ngươi sử dụng não của người khác để làm nơi sinh tồn…Thì khu vực này, sẽ dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi ngươi không thể trốn đi đâu được nữa!”
“Cho nên…”
Trong ngọn đèn sáng tối chập chờn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ báo vằn, nở một nụ cười ấm áp:
“Bây giờ ngươi đã hết đường lui rồi!”
Lúc này, hắn nở một nụ cười đầy tự tin.
Vì năng lực của người này vẫn rất hoang dã, rõ ràng chưa từng trải qua quá trình huấn luyện cơ bản.
Trong ba nguyên tắc lớn quyết đấu năng lực giả, có một điều như sau:
Yếu tố quyết định thắng thua không phải chiến đấu, mà là ngươi đã chuẩn bị cho trận chiến ra sao.
“Vụt!”
Sau khi nghe những lời Lục Tân nói, vị phu nhân báo vằn ấy thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Sắc mặt của cô trong nháy mắt trở nên hoang mang, u linh ấy dường như đã đi rồi, thậm chí không thấy xuất hiện trên người ai khác trong đại sảnh nữa.
Lục Tân biết “cô” đi đâu, làm việc gì, nên cũng không lo lắng lắm.
“Mọi người không cần hốt hoảng…”
Hắn ta quay lại và nói với đám đông đang hoảng loạn trong khách sạn:
“Các ngươi đang trong một trận diễn tập, sau khi kết thúc sẽ có một khoản phụ cấp kha khá đến tay các ngươi? À.... Mỗi người càng giữ khoảng cách với những người khác xung quanh càng tốt, và để tránh bị thương, mọi người không nên hoảng sợ mà chạy lung tung, nếu không lực lượng phòng thủ thành phố ở bên ngoài có thể nhắm thẳng vào các người và nổ súng…”
Hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, truyền đạt những gì Hàn Băng yêu cầu mình nói qua tai nghe.
Lúc này, đại sảnh đang hoảng loạn, rất khó để giữ được bình tĩnh, những tiếng kêu la sợ hãi nhất thời vang lên liên tiếp.
“Mẹ nó, đừng ồn nữa!
Đột nhiên từ đâu vang lên một tiếng quát lớn, mọi người sợ hãi, im bặt.
Lục Tân cũng bị giật mình, quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy viên cảnh sát vừa rồi bị khống chế đang hét lên.
Hắn ta cũng có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Lục Tân, lập tức đổi giọng:
“Đại ca…chuyện…chuyện gì vừa xảy ra?”
Lục Tân suy nghĩ một hồi rồi mới chậm rãi nói:
“Vừa rồi là…”
Nhưng chưa kịp nghĩ ra, cũng không kịp nói gì đã bất ngờ nhớ ra:
“Không cần nói đâu.”
Ngược lại vẻ mặt Lục Tân có phần khó hiểu, viên cảnh sát thấp giọng nói:
“Ta nhớ ra rồi, ta có gặp qua ngươi ở phòng bảo vệ, biết được ngươi là…chuyên viên. Đại ca, ngươi cứ trực tiếp nói với ta, bây giờ…bây giờ ta phải làm thế nào mới có thể phối hợp công tác với ngươi?”
Lục Tân có chút sững sờ, nói:
“Đừng gọi ta là đại ca.”