Chương 316: Tiến Triển Đến Đâu Rồi?
“Đây là...”
Lục Tân dừng xe, nhìn thấy từng toà nhà san sát, hắn chợt cảm thấy mơ hồ.
“Đây là nhà ta đó... Đi, lên tầng ăn, sau đó chúng ta thảo luận chuyện làm nhiệm vụ.”
Tửu Quỷ đỗ xe ba bánh rồi xuống xe, chắp tay sau lưng, lên tầng.
“Chúng ta tới nhà ngươi ăn sao?”
Lục Tân cảm thấy khá bất ngờ, nhưng thấy Tửu Quỷ đã lên tầng, hắn cũng vội vã khoá xe, kiểm tra kĩ lại rồi đuổi theo Tửu Quỷ.
...
“Ngô Cách Cách đã về rồi đó sao?”
Khu nhà này rất sạch sẽ, có phong cách riêng. Hành lang cũng ồn ào hơn những nơi khác. Bây giờ đang là cuối tuần, lại đến giờ cơm nên người qua lại đông đúc. Khi chờ thang máy, hàng xóm chào hỏi nhau vô cùng thân thiết, một bà lão hiền lành, cười híp mắt nhìn Tửu Quỷ, còn lén liếc sang Lục Tân, cười nói:
“Tên nhóc này là bạn của ngươi hả?”
“Hắn là đồng nghiệp của ta. Bà Vương, ngươi lại mua đồ ăn ngon nữa rồi sao?”
Tửu Quỷ đáp lại, giọng nói lảnh lót hệt như một cô gái dễ thương đang tò mò.
Rõ ràng biểu cảm và câu trả lời rất phù hợp với thân phận của cô, nhưng không hiểu sao, Lục Tân lại cảm thấy cô đang giả nai...
“Ai da, mũi ngươi thính chưa này, ta mua một ít hoa cải...”
Bà lão hiền lành giơ rổ lên cho Tửu Quỷ nhìn, cười nói:
“Lát nữa ta xào xong sẽ mang một phần sang nhà ngươi!”
“Ta cũng muốn...”
Một đôi tình nhân đứng bên cạnh cũng trêu ghẹo, người bạn trai nhấc tay nói:
“Vợ ta thích ăn rau cải xào của nhà bà Vương nhất.”
“Ngươi biết ta thích mà không biết đường mà mua cho ta ăn à?”
Cô gái bên cạnh nhìn hắn với vẻ oán trách, sau đó mỉm cười, lấy từ trong túi ra một hộp anh đào, đưa cho bà Vương một cách kín đáo, cười nói:
“Trước đây, chúng ta ăn biết bao nhiêu món ngon của bà Vương rồi, cảm thấy rất ngại, ngài mang chút hoa quả về cho cháu ăn nhé...”
“Ôi, sao lại thế được, cái này đắt lắm...”
“Đắt với không đắt cái gì chứ, cũng đâu có ngon bằng rau cải xào đâu...”
Trong lúc hai người đùn đẩy qua lại, cửa thang máy mở ra, một người phụ nữ hơi mập đẩy một ông già ngồi trên xe lăn đi ra, bà mỉm cười khách khí, chào hỏi hàng xóm:
“Dì Vương, Tiểu Tôn, cả Cách Cách nữa, các ngươi đều về rồi đấy à?”
Mấy người hàng xóm đều lùi ra sau nhường đường:
“Chị Lưu lại đẩy cha chồng xuống đi dạo đấy à?”
Khi bước vào thang máy, mọi người còn thảo luận:
“Chị Lưu tốt thật đấy, chồng chết khi đang chạy xe ở bên ngoài, cha chồng lại gãy chân. Chị ấy không chỉ đưa bố chồng về ở cùng, mà còn chăm sóc chu đáo, trên thế giới này không còn mấy ai tốt như thế nữa đâu...”
Lục Tân đứng giữa họ, im lặng lắng nghe, cảm thấy mấy người hàng xóm của Tửu Quỷ đều tốt cả.
Trong cuộc sống hàng ngày, có những người hàng xóm quan tâm lẫn nhau như vậy là một chuyện rất tốt.
Tiếc rằng hắn sống trong một toà nhà cũ kỹ, rất ít người ở.
“Cha, mẹ, ta về rồi.”
Nhà của Tửu Quỷ cũng rất rộng rãi, khoảng chừng 140,150 mét vuông.
Căn nhà được trang trí theo kiểu cổ điển, có đôi phần nặng nề, những chậu cây tinh xảo được bày khắp nhà, còn cả giá sách, khiến căn nhà mang đầy hơi thở trí thức.
Họ vừa vào cửa, một cặp vợ chồng trung niên lập tức ra đón.
Họ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi. Người đàn ông đeo mắt kính, người phụ nữ mặc một bộ sườn xám kiểu dáng ở nhà màu xanh nhạt, khí chất vô cùng ưu nhã. Nhìn những bức ảnh treo trong phòng khách, có cả ảnh chụp cùng học sinh, họ đều là giảng viên sao?
“Ai da, ngồi đi, ngồi đi...”
Cha mẹ Tửu Quỷ nhìn Lục Tân vào nhà cùng con gái mình, sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, niềm nở đón tiếp Lục Tân.
“Cuối cùng thì Cách Cách cũng chịu kết bạn rồi?”
“Đây là đồng nghiệp của ta, các ngươi ngồi tiếp hắn đi, ta đi nấu cơm.”
Tửu Quỷ nói với Lục Tân:
“Thằng nhãi à, ngươi đừng khách khí làm gì, gọt táo mà ăn đi.”
Cô vừa nói vừa cầm tạp dề, đi vào trong bếp.
“Được, được...”
Lục Tân đối mặt với gia đình ai ai cũng nhiệt tình này, không thể làm gì hơn ngoài ngồi xuống ghế salon. Cha mẹ Tửu Quỷ ngồi hai bên trái phải đánh giá Lục Tân, có vẻ vô cùng hài lòng. Họ lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, còn có thể cảm nhận được rằng, thoải mái như vừa trút được một gánh nặng.
“Thằng nhóc này thật không tồi...”
Mẹ Tửu Quỷ hỏi thăm Lục Tân:
“Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
“À... ta hai mươi ba tuổi, tên là...”
Lục Tân do dự không biết có nên nói tên thật hay không. Họ có quy định phải dùng biệt danh để giao tiếp.
Thực ra, hắn cũng không biết tên thật của Tửu Quỷ là gì nữa.
Hơn nữa, đáng ra hắn cũng không nên tiếp xúc với người nhà của Tửu Quỷ.
Việc Tửu Quỷ dẫn hắn về nhà ăn cơm cũng không phù hợp với thói quen của một dị biến giả cho lắm.
“Hai mươi ba à, tốt lắm, tốt lắm...”
Cha Tửu Quỷ cũng không làm khó dễ Lục Tân, ông mỉm cười, gật đầu liên tục:
“Cách Cách nhà ta đã tròn mười tám. Ngươi đừng thấy tính cách con bé hơi kỳ lạ mà hiểu nhầm, thực ra, con bé rất tốt bụng. Lúc đầu chúng ta định đợi con bé tốt nghiệp trung học rồi cho nó thi đại học, nhưng con bé không hứng thú lắm, chỉ đành phải chiều theo nó thôi. Bây giờ chúng ta rất quan tâm tới chuyện cả đời của con bé, hai người các ngươi... đã tiến triển tới đâu rồi?”