Chương 322: Hiểu Ra
Con còn lại là loài côn trùng dạng dây leo, nó bám vào bề mặt tòa nhà, vươn dài lên trên từng chút một, rất nhiều nhánh mọc ra từ cơ thể nó, ở cuối mỗi nhánh đều có một con mắt nhìn xuyên vào bên trong tòa nhà qua lối cửa sổ.
“Chúng muốn tìm kiếm Tửu Quỷ bằng cách này?”
Lục Tân lập tức xác nhận phán đoán của Tửu Quỷ.
Hai con quái vật tinh thần này thực sự đến đây để tìm cô. Hơn nữa, rất có khả năng chúng bị điều khiển bởi ai đó.
Quái vật tinh thần hoang dã bị điều khiển bản bản năng và ô nhiễm, nuốt chửng, tấn công tất cả người hoặc vật sống mà chúng gặp phải.
Sau đó bất chấp tất cả tấn công tòa nhà hoặc tất cả người sống trong này từ lâu, chứ không cẩn thận tìm kiếm từng tầng một giống hai con này.
Nếu chúng bị điều khiển bởi con người, vậy kẻ điều khiển đang trốn ở đâu?
Lục Tân nhìn về phía xa, hắn vẫn nhớ hai con quái vật này dường như đến từ hai hướng, một trái một phải.
Vậy đi ngược theo hai con đường này để tìm kiếm thì nơi giao nhau rất có thể chính là chỗ ẩn nấp của kẻ đó.
Nghĩ xong, Lục Tân rút súng, hơi khom người, sau đó lợi dụng bóng tối nhanh chóng lao người về phía trước.
Trong khu nhà của Tửu Quỷ, con đường nhỏ có hình vòng cung, uốn lượn xung quanh các tòa nhà ở giữa, đèn đường cũng được phân bổ trên hai con đường nhỏ này. Lục Tân bỏ qua tuyến đường giao nhau, chỉ men theo một con đường nhỏ hình vòng cung chạy về phía trước, hắn cầm chặt khẩu súng, đạn đã lên nòng, chốt an toàn cũng đã mở, nếu gặp bất kể người hay vật kỳ lạ nào hắn sẽ lập tức nổ súng.
Tuy nhiên, với tốc độ mà hắn mượn từ năng lực của em gái bây giờ, hắn có thể vòng qua hơn một nửa khu nhà trong vòng vài chục giây nhưng hắn vẫn không tìm thấy gì.
Khu nhà trống rỗng và tối om, nửa vầng trăng đỏ trên bầu trời lặng lẽ chiếu xuống tòa nhà, nhưng không có gì cả.
Lục Tân cau mày, cố gắng nhìn về phía xa.
Hắn không ngừng suy nghĩ, vừa rồi khi đèn đường tắt đi, hai con quái vật tinh thần đi dọc theo hai con đường đến trước tòa nhà, nơi giao nhau của hai con đường hẳn là vị trí của kẻ điều khiển hai con quái vật tinh thần.
Nói cách khác, cánh cổng nhỏ ở góc đông nam của khu nhà là nơi đáng ngờ nhất.
Nhưng Lục Tân tập trung nhìn một hồi, nơi đó vẫn không có gì cả.
Thậm chí, bốt bảo vệ cũng im ắng, chỉ có hai nhân viên bảo vệ vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
Họ hoàn toàn không biết đã có thứ gì đột nhập vào trong khu nhà.
…
“Hô…”
Lục Tân dừng lại trong bóng tối, không để lộ hành tung của mình trong tầm nhìn của hai nhân viên bảo vệ.
Lúc này, hắn đang ép bẳn thân phải thật bình tĩnh, đến lúc này em gái vẫn chưa xuất hiện, hắn cũng không thể tìm ai để bàn bạc chuyện này.
Một phút đã trôi qua, nói không chừng, Tửu Quỷ đang dùng năng lực của mình để chiến đấu với hai con quái vật tinh thần kia. Về lý mà nói, Lục Tân chỉ có thể tận dụng thời gian này để tìm kiếm kẻ điều khiển và trấn áp đối phương…
Nhưng một mình Lục Tân cũng không thấy được gì, lẽ nào cứ vậy mà bỏ cuộc hay sao?
Lục Tân cảm thấy không cam lòng, bèn thở một hơi thật dài rồi dần bình tĩnh lại.
Sau khi vào bộ phận dọn dẹp, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, và trong vô hình, điều đó đã khiến tâm thái của hắn dần thay đổi.
Ít nhất khi gặp chuyện hắn cũng không trở nên căng thẳng và nôn nóng thái quá.
Nếu em gái ham chơi không ở bên cạnh, chút chuyện này cũng không đến mức phải đặc biệt gọi cha mẹ đến giúp, hắn tính sẽ tự mình giải quyết.
Hắn đang nghĩ, nếu mẹ đang ở đây thì bà sẽ làm thế nào?
…
Lục Tân còn nhớ, khi hắn ra khỏi thành phố để tìm đoàn kỵ sĩ, dường như mẹ hắn có năng lực trực tiếp định vị đối phương.
Sau khi tâm trạng thả lỏng hơn, hình bóng trang nhã của mẹ bỗng vụt lên trong tâm trí Lục Tân.
Dần dần, Lục Tân ngày càng bình tĩnh.
Sau đó, hắn cảm thấy thế giới trước mắt bỗng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Cảm giác này không do thị lực mà là sự rõ ràng trong tâm hồn, khi hắn nhìn về phía những nhân viên bảo vệ ở cửa, hắn cảm giác họ trở nên mỏng manh, thậm chí là trong suốt, hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng họ…
Giống như hắn vừa nhìn đã hiểu họ đang thảo luận về vấn đề điện áp không ổn định trong khu nhà.
Những người như vậy đương nhiên an toàn.
Sau đó Lục Tân lại đưa mắt nhìn xung quanh, trong tòa nhà nhỏ bên cạnh, rất nhiều người đang ngủ say, tâm trạng phức tạp và mơ hồ, mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau và tình cảm của riêng mình, màu sắc của họ hòa quyện vào nhau tạo thành một đại dương rực rỡ.
Lúc này, trong mắt Lục Tân, mọi thứ xung quanh như đã thay đổi.
Hắn có thể thấy các thể tinh thần xung quanh mình, những thể tinh thần này có nhiều màu sắc khác nhau.
Hay nói cách khác, nếu dùng màu sắc để mô tả là không chính xác.
Loại màu sắc này có thể là một bức tranh mà đại não phản hồi cho hắn, giúp hắn hiểu được.