Chương 323: Bắt Chước
Những gì mà hắn nhìn thấy không phải là màu sắc, mà là “trạng thái” của thể tinh thần, thông qua những màu sắc khác nhau, hắn có thể dễ dàng phân biệt được những thể tinh thần này đang ở trong trạng thái bình yên, nóng nảy, phấn khích, chán nản, lo lắng hay ức chế nào đó.
Lẽ nào đây chính là cách mà thường ngày mẹ đã nhìn thế giới sao?
Đây là lần đầu tiên Lục Tân cưỡng ép sử dụng năng lực của mẹ. Suy cho cùng, mẹ không giống như em gái, Lục Tân chưa bao giờ mượn năng lực của bà, thường ngày khi hắn cần đến sự giúp đỡ của bà ấy, bà vẫn luôn chủ động xuất hiện và trực tiếp giúp đỡ hắn.
Vô số thể tinh thần và đủ loại màu sắc khác nhau đột nhiên tràn vào trong tầm mắt khiến Lục Tân khó có thể tiêu hóa được.
Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra vấn đề.
Bây giờ, mục tiêu chủ yếu của hắn không phải là phân tích năng lực, mà tìm người.
Vì vậy, hắn đã xốc lại tinh thần rồi quan sát xung quanh.
Lúc này, các tầng và vách tường của các tòa nhà xung quanh như trở thành những vật thể mờ màu đen.
Lục Tân có thể thấy thể tinh thần phía sau chúng.
Hơn nữa, Lục Tân tin chắc, chỉ cần nhìn thấy kẻ đang thao túng hai con quái vật tinh thần kia, hắn có thể phân biệt kẻ đó với những cư dân khác trong khu nhà này.
Thể tinh thần của người bình thường khác với thể tinh thần của dị biến giả. Hơn nữa, thể tinh thần của dị biến giả đang sử dụng năng lực hẳn cũng không giống với thể tinh thần của những dị biến giả bình thường khác, chỉ cần hắn ở xung quanh đây, Lục Tân nhất định sẽ phát hiện được…
Với suy nghĩ này, Lục Tân nhanh chóng cảm thấy trái tim mình hơi chùng xuống.
Hắn không tìm ra kẻ đã thao túng quái vật tinh thần.
Hơn nữa, hắn đồng thời xác định được, không phải vì hắn không tìm thấy, mà vì người này vốn không hề tồn tại.
Tửu Quỷ đã tính sai.
Nghĩ đến đây, Lục Tân lập tức quay đầu, lao thẳng đến nhà của Tửu Quỷ.
Nếu kẻ điều khiển quái vật tinh thần đã không ở đây thì chỉ có một cách duy nhất để tìm ra chúng.
Nếu dùng năng lực của mẹ cũng không thể tìm thấy chúng, hắn sẽ dùng cách của cha:
Trực tiếp bắt lấy hai con quái vật tinh thần rồi hỏi xem rốt cuộc chúng đến từ đâu…
Chỉ có điều, hắn phải làm thế nào mới có thể khiến bản thân giống cha đây?
Lục Tân có thể khiến mình càng giống em gái hơn, như vậy hắn có thể mượn năng lực của con bé khi con bé không ở bên cạnh, hắn cũng có thể nghĩ đến dáng vẻ thường ngày của mẹ, sau đó mượn năng lực của bà ấy. Nhưng còn cha thì sao?
Sự khác biệt về tính cách giữa Lục Tân và cha hắn thật sự quá lớn.
Cho dù muốn bắt chước ông ấy, hắn cũng không thể học được tinh túy trong đó…
Lục Tân vừa suy nghĩ vừa sải từng bước dài về phía trước, hơn nữa hắn càng bước càng nhanh.
Chẳng mấy chốc, hắn đã ở ngay dưới tòa nhà của Tửu Quỷ.
Ngẩng đầu nhìn lên, Lục Tân cảm thấy đau đầu và đinh tai nhức óc, cảm giác như thể bị ảnh hưởng bởi tín hiệu TV hỗn độn.
Tuy nhiên, cảm giác này chỉ khiến hắn choáng váng giây lát, rất nhanh đã tỉnh táo trở lại và lao nhanh vào hành lang.
Dù Lục Tân có thể trèo tường, nhưng dù sao em gái cũng không ở cạnh, Lục Tân cảm thấy bản thân sử dụng năng lực của con bé vẫn không thành thạo lắm. Lúc nãy khi trèo xuống từ trên cao, hắn sợ đến nỗi hai chân trở nên hơi nhũn ra, nếu bây giờ lại tiếp tục trèo lên thì thật sự hơi quá sức.
Vả lại, vừa rồi Tửu Quỷ có nói, những con quái vật này sẽ tìm từ dưới lên, nói không chừng Lục Tân sẽ chạm trán với chúng trước.
Tới hành lang, Lục Tân không kịp bấm thang máy, hắn xông lên bằng lối cầu thang bộ.
Nhưng vừa mới cất bước, hắn bỗng ngẩn người khi nhìn thấy một bóng đen ở phía trước.
Nhìn kỹ thì bóng người rõ ràng hơn, Lục Tân thấy bà ta run rẩy đứng ở hành lang với ánh mắt lạnh lẽo.
“Bà nội Vương?”
…
Lục Tân đã gặp bà cụ này khi hắn vừa đến đây với Tửu Quỷ. Bà ta họ Vương, hình như sống ở đây cùng với một đứa trẻ, là một bà lão rất tốt bụng, thường ngày nếu nấu món gì ngon, bà ta còn đem cho hàng xóm thưởng thức, quan hệ với hàng xóm xung quanh rất tốt.
Bây giờ đã là nửa đêm, hơn nữa còn có quái vật tinh thần đang ở đây, sao bà ta lại đi xuống lầu?
“Ngươi chính là cậu thanh niên mà Cách Cách đã dẫn về?”
Bà Vương ngẩng đầu liền trông thấy Lục Tân, vẻ mặt bà ta có vẻ thân thiện, nhưng không biết là do lúc này quá tối hay là nguyên nhân gì khác. Nụ cười của bà ta trông hơi cứng nhắc, một tia sáng u ám mơ hồ ánh lên trong đôi mắt bà ta.
Bà nâng chiếc làn trên tay và mỉm cười từ tốn:
“Ta đem chút đồ ăn ngon cho mấy người hàng xóm…”
“Nửa đêm đi cho đồ ăn ngon sao?”
Lục Tân khẽ nhíu mày, cảm thấy bà ta có gì đó không bình thường, hắn không rời đi ngay.