Mặt Trăng Đỏ

Chương 327: Nhóc Con

Chương 327: Nhóc Con


Dưới những lời mắng chửi nọ, biểu cảm của Lục Tân biến đổi không ngừng, đầu tiên là hối hận rồi tới thống khổ, tức giận và cuối cùng là hưng phấn.
"Khà khà…”
Bỗng, từ miệng hắn phát ra tiếng cười khô cằn mà trống rỗng, tốc độ của hai chân cũng nhanh hơn. Tiếng cười của hắn như có ma lực nào đó làm những cái đầu trên người con quái vật phải lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Vụt!"
Ngay lúc này, Lục Tân đã vọt tới trước mặt quái vật, trực tiếp giơ cánh tay đang bị con quái vật nhỏ kia cắn chặt lên. Cánh tay này hình như đã bị con quái vật nhai nát. Nhưng bấy giờ, bàn tay nằm trong miệng con quái vật chợt nắm chặt lại, hắn dùng sức đấm mạnh về phía con quái vật khiến người khác thấy buồn nôn đang đứng trước mặt.
Con quái vật nhỏ đang cắn tay hắn lúc này như biến thành găng tay đấm bốc của hắn.
Dát thêm một lớp thịt, hai cái nắm tay to bằng quả bóng rổ nện thẳng vào miệng con quái vật.
"Rắc..."
Cái miệng của con quái vật bị hắn đập cho biến dạng, khuôn miệng của nó méo mó thành một hình dáng quái dị, hàm răng sắc bén cũng bị vỡ mất mấy cái.
Con quái vật nhỏ đang cắn tay Lục Tân nhúc nhích một cách đau khổ, nó cố gắng há to miệng, như muốn nhổ tay Lục Tân ra. Nhưng bàn tay trong miệng đã nắm chặt lấy đầu lưỡi của nó, khiến nó không tài nào trốn thoát được, chỉ có thể thành thật làm găng tay đấm bốc cho hắn.
Dường như Lục Tân cảm thấy thứ này chơi rất vui, trên mặt là nụ cười khó giấu.
"Khà khà..."
Hắn vừa cười lớn tiếng, vừa tiếp tục đấm về phía trước.
Lúc này, con quái vật có cái miệng rộng ngay bụng kia hình như đã bị hắn dọa sợ, liên tục nhúc nhích lùi về sau. Đồng thời, tất cả khuôn mặt trên cái vòng cổ đầu người treo trên người nó cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Dưới biểu cảm đầy hoảng loạn của chúng, Lục Tân từng bước chạy tới, hung hăng nện một quyền vào cơ thể con quái vật.
"Phụt..."
Con quái vật kia bỗng như hóa thành chất lỏng, lập tức ngồi thụp xuống đất rồi biến mất.
"Hửm?"
Lục Tân không cam tâm, trực tiếp chạy tới bên cửa sổ rồi nhảy thẳng xuống. Khi cơ thể đang lơ lửng trong không trung, hắn cúi đầu nhìn. Lúc này, ở dưới lầu, bên trong tiểu khu, con quái vật giống dây thường xuân đang đuổi theo Tửu Quỷ cũng nhanh chóng ngã xuống đất, nó co quắp lại, hóa thành vũng nước, sau đó cũng nhanh chóng biến mất tăm.
Mặt trăng máu trên bầu trời tỏa ra ánh sáng quái lạ đầy mê hoặc, khu vực xung quanh cũng trở nên sạch sẽ, không còn lại gì.
"Ầm!"
Lục Tân rơi mạnh xuống dưới, hai chân giẫm mạnh xuống nền đất xi-măng, tạo thành hai vết nứt hình mạng nhện. Tiếp đó, hắn ngẩng mạnh đầu lên, nhanh chóng quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện được gì.
"y da..."
Tửu Quỷ từ đằng trước chạy tới, bước chân thoải mái, vững vàng như nữ sinh đang chạy bộ đêm khuya vậy.
Cô kinh ngạc nhìn Lục Tân:
“Nhóc con, chân ngươi ổn không?"
Lục Tân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô.
Tửu Quỷ lắp bắp kinh hãi, sau đó bóng dáng của cô cũng lập tức biến mất.
Lúc này Lục Tân mới nhận ra, Tửu Quỷ trước mắt mình là giả, âm thanh ù tai chóng mạnh xung quanh cũng hoàn toàn biến mất.
Không khí trong đêm rất mát mẻ, cũng thật tĩnh mịch. Cảm giác thoát khỏi sự ảnh hưởng của tất cả phóng xạ tinh thần, hoàn toàn trở về với thế giới thật này khiến con người ta cảm thấy chân thực đến bất thường.
Tựa như cảm giác dần dần ngoi lên mặt nước vậy.
Cũng nhờ cảm giác này mà những phiền não trong lòng Lục Tân bỗng dưng biến mất như thể đã trôi đi theo dòng nước chảy.
Hắn hơi kinh hãi, vội hỏi:
“Vừa nãy ta đã làm gì vậy? Tại sao ta lại cảm thấy vô cùng tức giận?"
Sau khi hít sâu hai lần, hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh. Trong bụi hoa lộ ra một góc váy bẩn thỉu, ẩn sâu trong đám cành lá là ánh mắt nhút nhát của em gái.
"Anh, ngươi hết giận chưa?"
Nghe thấy giọng điệu của em gái, Lục Tân bỗng thấy hoảng sợ, vội phủi tay nói:
“Hết rồi, hết rồi..."
Lúc này em gái mới cẩn thận bò ra khỏi bụi hoa, nhưng vẫn chưa dám sát lại gần Lục Tân. Cô bé thận trọng nghiêng đầu quan sát Lục Tân một chút, tựa như đang xác định điều gì đó, rồi mới nghiêm túc nói:
“Anh, mai mốt ta sẽ không bao giờ... Ham chơi nữa, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ ngươi…”
Kỳ thật mới nãy đã nóng lòng muốn làm việc, nhưng lại không tìm thấy em gái khiến Lục Tân đúng là cảm thấy hơi tức giận.
Nhưng bây giờ, khi nghe thấy lời hứa đầy cẩn trọng của em gái, tim Lục Tân vẫn không kiềm được mà lập tức trở nên mềm nhũn.
"Không có việc gì đâu, chuyện này đâu thể trách ngươi được?"
Hắn nỗ lực hé miệng cười tươi, giơ tay về phía em gái. Sau khi do dự một hồi, em gái mới bò đến bên cạnh hắn, nâng người lên, cầm lấy tay hắn.
Cảm giác mát mẻ đầy quen thuộc lại quay về, Lục Tân thuận tay nâng em gái lên không trung, sau đó ôm lấy cô bé. Hắn lục trong túi ra một viên kẹo, đưa cho em gái.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất