Chương 328: Cảm Xúc Tiêu Cực
"Kỳ thật, chuyện ngươi cố ý không ra giúp ta là do mẹ dạy đúng không?"
Em gái chớp mắt một cái, nhưng không trả lời.
Lục Tân cũng không hỏi tiếp, chỉ nhỏ giọng thở dài một hơi, rồi xoay người đi về phía nhà của Tửu Quỷ.
Thời điểm bước vào hàng hiên trước nhà một lần nữa, Lục Tân nhận ra cảnh tượng hỗn loạn, áp bách vừa rồi đã biến mất.
Hắn nhìn thấy mọi người trong hành lang đang khoan thai trở về phòng mình, hệt như bị mộng du vậy. Ai nấy xem chừng có hơi mỏi mệt, cũng có chút mơ màng. Mà những việc họ đã làm trong cảnh tưởng hỗn loạn vừa rồi thật ra đều là giả.
Bà Vương vừa bưng rổ xuống dưới tặng cá cho nhà hàng xóm, kỳ thật trong rổ lại chẳng có gì.
Đôi vợ chồng đang gây gổ với nhau, hóa ra lại là một người cãi lộn với cái ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, một người thì gây lộn với cái giá treo quần áo.
Tên học trò đổ xăng định đốt nhà thật ra là chỉ đổ nước mà thôi.
Bà chủ nhà cho vào nồi một chất lỏng xanh biếc, sự thật thì trước mặt bà không có cái nồi nào cả.
Mà kẻ định đẩy ông già xuống cầu thang cũng chỉ đang không ngừng đẩy vách tường…
Khi bước tới tầng mười một, Lục Tân mới nhận ra, tầng mười hai lầu mà vừa rồi bản thân muốn xông lên hóa ra lại là tầng mười một. Bởi vì trên vách tường vẫn còn dấu chân của hắn, nhờ vào dấu đó, hắn có thể nhớ lại đường đi của mình.
Lúc này, cánh cửa của căn phòng trên tầng mười một cũng chính là nhà của Tửu Quỷ đang mở toang. Lục Tân đi vào, đập vào mắt là cảnh tượng Tửu Quỷ đang mặc trên người bộ đồng phục của bộ dọn dẹp đặc biệt, yên lặng ngồi trong phòng hút thuốc. Trong phòng ngủ, cái giường đã bị chém nát, bên dưới chăn là hai cái gối đầu đã bị hàng xóm băm thành trăm mảnh…
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Tân nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy có hơi hoang đường, bèn nhỏ giọng hỏi.
"Là con quái vật phóng xạ kia..."
Tửu Quỷ thở dài, nói:
“Trong hai con quái vật tới đây hôm nay, dường như có một con có thể kích thích cảm xúc tiêu cực trong lòng con người. Xem ra, hai ngày trước chúng không tìm được ta nên hôm nay đã thay đổi sách lược, quyết định gây ảnh hưởng lên những người hàng xóm của ta. Vì vậy…”
Vẻ mặt của cô như thể đã nhìn thấu mọi chuyện rồi mỉm cười nói tiếp:
“Những người này lập tức biến thành kẻ điên."
"Cảm xúc tiêu cực?"
Lục Tân cau mày, nhìn về phía Tửu Quỷ đang ngồi đầu giường. Bên dưới tấm chăn vốn dấu hai cái gối giờ đã bị đâm nát, sau đó hắn lại nhìn xem xung quanh, phát hiện căn phòng này có hơi kỳ lạ. Bố cục của nó rất giống với nhà Tửu Quỷ, nhưng đơn điệu hơn nhiều. Trên cánh cửa còn lưu lại dấu vết bị người khác phá cửa xông vào, toàn thể căn phòng cũng trông khá là hỗn loạn.
Cảnh tượng cha và mẹ của Tửu Quỷ bị đâm chết mà ta đã chứng kiến khi đó chắc hẳn là hai cái gối đầu này nhỉ?
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng:
“Mấy hàng xóm mới xông vào nhà ngươi là sao?"
"Cũng giống vậy thôi..."
Tửu Quỷ bật cười ha hả một tiếng, rồi vắt chéo chân như thể chẳng có gì to tát xảy ra, cười nói:
“Tất cả cùng sống trong một tòa nhà, khó tránh khỏi cảnh tượng ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tất nhiên cũng sẽ có chỗ không hài lòng về nhau. Tuy ngày thường mọi người cư xử với nhau không tệ, nhưng khi bầu không khí không lành mạnh giữa họ bị lôi ra, tất nhiên sẽ có người bình thường không thích nhà ta, thế là chạy tới nhà ta gây chuyện thôi mà.”
"Người không thích gia đình của ngươi …”
Lục Tân nhớ tới hình ảnh một đám người đứng xếp hàng muốn xông vào bên trong, không nhịn được hỏi tiếp:
“Quan hệ giữa gia đình ngươi và những người này…”
"Ở tầng này, nhà của ta là nhà có nhân duyên tốt nhất đó…”
Tửu Quỷ mỉm cười, giải thích một câu, trên mặt hiện lên biểu cảm xem nhẹ mọi thứ. Cô thở dài:
“Tiểu Ngô và Tiểu Vương là giáo sư ở trường đại học. Ngươi cũng biết, bây giờ giáo sư và bác sĩ là hai nghề có đãi ngộ rất tốt. Hơn nữa tính cách của hai người họ cũng rất được, ngày thường nếu nhà ai có việc gì, chỉ cần tới nhờ, họ sẽ không từ chối nên trong khu này hai người đó rất có uy vọng…Chỉ là ai ngờ số người cảm thấy bất mãn với họ lại nhiều như vậy…Dĩ nhiên..."
Cô cười khẽ, như cảm thấy an ủi phần nào:
“Hai con quái vật tinh thần kia tới đây là để tìm ta, ý chí của chúng cũng gây chút ảnh hưởng tới hành vi của họ. Nói cách khác, ngày thường tuy những người hàng xóm đó có thể có chút ý kiến với gia đình ta, nhưng cũng sẽ không... Đáng sợ thế!"
Nghe giọng nói của cô có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Tân vẫn có thể nhận ra, kỳ thật cô cũng hơi buồn phiền.
Dù nói là do quái vật chủ yếu nhưng phản ứng của họ vẫn hơi mạnh rồi. Cơ mà có một sự thật không cách nào thay đổi được, chính hỉ những ai trong lòng vốn cất giấu oán niệm với cha mẹ của Tửu Quỷ thì mới có thể bị tác động.
Những người hàng xóm bình thường ngoài mặt thì hòa khí, hữu hảo, nhưng thật ra trong lòng lại ẩn chứa ý nghĩ muốn giết chết mình…chuyện này thật sự khiến người khác cảm thấy cực kỳ khó ở.