Mặt Trăng Đỏ

Chương 335: Chờ Khách

Chương 335: Chờ Khách


Hồi lâu sau, hắn mới cười lạnh một tiếng:
"Lúc nào cũng làm bộ bình thường như không có chuyện gì thế này, ngươi không thấy mệt sao?"
"Vui vẻ thì sao làm bộ dạng này được?
Lục Tân cười cười nói với bố:
"Ta thật sự muốn uống một chén với ngươi."
Bố trầm mặc, trong lòng như có một ngọn núi lửa chực phun trào lại bị đè chặt xuống, không cách nào bùng nổ được.
"À đúng rồi..."
Lục Tân như vừa nhớ tới chuyện gì, bèn nhẹ nhàng cười một tiếng rồi ngồi xuống ghế đối diện, nói một câu với bố đang ngồi âm trầm hậm hực trong phòng khách cùng với mẹ đang tất bật nấu cơm trong bếp:
"Tối nay không chỉ có chúng ta, ta còn mời thêm hai người bạn tới... Có thể là hai người mà cũng có thể nhiều hơn chút, cho nên chúng ta phải..."
"Hì hì..."
Mẹ đang làm cơm trong phòng bếp, đột nhiên phát ra một tiếng cười rờn rợn, nhưng ngay sau đó đã bụm miệng lại.
Lục Tân nhìn xuyên qua cửa kính phòng bếp, có thể thấy được mẹ đang cố nhịn cười, nấu cơm.
"Ta muốn... Ta muốn chia cho bạn..."
Em gái đang lấy răng cạo từng lớp đường trên viên kẹo, nghe thấy thế lập tức giơ tay lên.
"Hừ..."
Bố nặng nề hừ mũi một tiếng, bầu không khí trong căn phòng đầy áp lực. Ánh đèn dường như cũng ảm đảm đi, có cảm giác cả tòa nhà sắp sụp xuống đến nơi mất rồi. Song đó chỉ là ảo giác, hắn hơi lắc đầu cho thanh tỉnh lại, phát hiện thật ra không có gì thay đổi cả. Ngoài cửa sổ đã có những ánh đèn leo lét sáng lên, trong phòng chưa bật đèn, hình dáng bố cũng trở nên mập mờ như một cái bóng.
"Nếu tối nay bạn ngươi tới đây..."
Hừ lạnh một tiếng xong, bố không nổi nóng mà giọng điệu bất chợt xuất hiện đôi chút nhẹ nhàng.
"Vậy thì chúng ta phải chiêu đãi cho chu đáo mới được..."
Lục Tân nhìn em gái sáng rực mắt lên đầy hưng phấn, vui vẻ đến độ sắp vặn mình thành cái bánh quẩy luôn. Lại nhìn mẹ đang làm cơm trong bếp, dáng vẻ trở nên càng thêm tao nhã, tay cầm cán chảo, bước chân nhẹ nhàng như đang khiêu vũ. Cuối cùng, hắn nhìn về phía cửa sổ sau lưng, dường như có thể thấy được gương mặt bố đang tươi cười vui vẻ.
Lòng Lục Tân cũng dần trở nên rạng ngời.
Có được một gia đình ấm áp thiện lương như vậy, thật tốt quá...

Vì có khách đến nên hôm nay cả nhà Lục Tân ăn cơm tương đối chậm.
Họ im lặng ngồi bên bàn ăn, cha Lục Tân uống rượu chậm hơn bình thường rất nhiều, mẹ Lục Tân thì thản nhiên gắp thức ăn, Lục Tân thì ăn từng hạt cơm một, còn em gái Lục Tân hôm nay rõ ràng không chú ý vào chiếc TV như mọi ngày, con bé ngồi xổm trên ghế dựa, vừa khuấy cho cơm vãi khắp xung quanh, vừa không ngừng quay đầu chú ý động tĩnh ngoài cửa sổ.
Lục Tân dần cảm thấy bầu không khí trở nên hơi kiềm nén, hắn thầm thở dài.
Khách quá bất lịch sự, muộn như vậy còn chưa đến, khiến mọi người đều hơi mất kiên nhẫn.

“Thật sự phải đi sao?”
Trên một con phố náo nhiệt nào đó ở thành phố vệ tinh số bốn, có một số thực khách với nhiều dáng vẻ khác nhau đang ngồi trong một quầy hàng rong bán hoành thánh và xiên que.
Trong số họ có một cô gái trẻ, một bà dì đã ngoài năm mươi, một người công nhân với bộ râu xồm xoàm và bụi bặm bám đầy trên người và một cậu học sinh còn đang đeo cặp sách.
Trước mặt mỗi người bày một tô hoành thánh và những xiên thịt nướng hơi bị xém trên chiếc đĩa inox.
“Sao ngươi hỏi vậy?”
Nghe xong câu hỏi của bà dì kia, mấy người trong quầy đều liếc nhìn bà ta.
Cậu học sinh cấp ba đeo cặp sách kia bắt đầu trở nên hơi kích động, hắn kìm nén sự tức giận trong mắt và nói với bà dì kia:
“Ngươi đã là một thành viên trong số chúng ta, chúng ta là những người đã nhìn rõ chân tướng trên thế giới này, sao ngươi còn hỏi một câu như vậy?”
“Những người đó, những người đó thật ngu xuẩn...”
Trên khuôn mặt kích động của hắn có điều gì đó bất thường, hai cánh tay hắn khua mạnh trong không trung:
“Nếu ngươi không gặp những người này, ngươi sẽ không biết tại sao họ lại ngu xuẩn như vậy... Họ thích như vậy, sống vất vưởng và tuân theo những quy tắc giả dối đó, sẵn sàng trở thành một thành viên bị nô dịch bởi sự giả tạo, dù ngươi có nói cho họ biết nên làm thế nào, họ vẫn không chịu nghe...”
“Họ ngu xuẩn đến mức khiến ngươi chỉ muốn tháo xương hộp sọ của họ ra và nhét chút gì đó thông minh vào cho...”
Bà dì kia bị cậu học sinh cấp ba đang kích động làm cho sợ hãi nên bèn giải thích với vẻ đờ đẫn và hoang mang:
“Ta chỉ là... Chỉ là lo lắng cho ngươi...”
“Tại sao?”
Ánh mắt cậu học sinh cấp ba lạnh lùng nhìn khuôn mặt bà ta, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Bà ta không phải đang lo lắng, mà đang sợ hãi.”
Lúc này, người đàn ông trung niên đang im lặng uống bia ở bên cạnh trầm giọng nói, trong giọng nói có ý cười nhạo.
“Đúng vậy.”
Người có dáng vẻ như một học sinh cấp ba cười khẩy:
“Bà ta thấy sợ hãi, nhưng lại không dám thừa nhận. Trái lại, bà ta dùng dáng vẻ được ngụy trang thành lo lắng này để khuyên nhủ ta... Đây là sao? Đây là thứ kinh tởm nhất trên thế giới, ngươi thậm chí không dám thừa nhận rằng mình đang sợ hãi... Cũng như lúc đầu, ngươi kiên quyết không dám thừa nhận chỉ vì lòng tham của ngươi mà con gái ngươi mới bị bức đến mức phải treo cổ tự tử...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất