Mặt Trăng Đỏ

Chương 336: Đạo Lý Của Những Kẻ Điên

Chương 336: Đạo Lý Của Những Kẻ Điên


“Ta... Ta không có...”
Bà dì kia bỗng trở nên hoảng sợ, há to miệng và khua hai tay một cách yếu ớt.
“Đó là sự thật!”
Cậu học sinh cấp ba ngắt lời bà ta, nhìn thẳng vào bà ta:
“Bởi vì ngươi hết lần này đến lần khác tham lam đòi sính lễ từ con rể, nên con rể mới chia tay với con gái ngươi, vì ngươi muốn gả con gái cho một người khác, cho nên cô ta mới tự tử...”
Nói đến đây, giọng hắn hơi thay đổi:
“Nhưng điều này thì có gì không đúng?”
Vẻ mặt hắn lộ ra sự thong dong và tự tin vì nhìn thấu được mọi chuyện, thậm chí còn có một loại bình tĩnh không hợp với độ tuổi của hắn, hắn lạnh lùng cười nói:
“Chồng của ngươi là một kẻ không có lương tâm, hắn đã bỏ rơi ngươi và con gái từ lâu. Một mình ngươi đã nuôi nấng con gái đến lớn như vậy. So với những kẻ đã bỏ rơi con cái, thì ngươi đã làm tốt lắm rồi, ngươi không có lỗi với ai cả...”
“Nhà ông Trương hàng xóm gả con gái đi có thể đòi sính lễ mấy chục nghìn liên minh tệ, tại sao ngươi lại không thể?”
“Nhà con rể ngươi muốn cưới con gái ngươi, họ cho ngươi mấy chục nghìn liên minh tệ tiền sính lễ thì sao chứ?”
“Con gái ngươi không hiểu, vì cô ta không có lương tâm, cô ta chỉ muốn vứt bỏ ngươi, không thèm quan tâm ngươi nữa. Cô ta hoàn toàn có thể thuyết phục con rể vay tiền để đưa cho ngươi, sau đó hai người bọn chúng sẽ từ từ trả nợ... Dù sao thì cô ta vẫn còn trẻ và có đủ thời gian, sao cô ta không làm vậy?”
“Cô ta ích kỷ, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc chăm sóc ngươi, ngươi đã nuôi ong tay áo, cho nên...”
Hắn khẽ nghiến răng:
“Cô ta chết như vậy cũng là đáng đời!”
“Người khác cười nhạo ngươi, đó là vì họ chưa trải qua cuộc sống như ngươi, họ có tư cách gì để cười nhạo ngươi chứ?”
“Còn ngươi, tại sao ngươi lại trừng phạt bản thân chỉ vì sự giả tạo của những người này?”
Ban đầu, người phụ nữ trung niên vốn có vẻ mặt hoảng loạn, thậm chí là khiếp sợ, nhưng lúc này, bà ta đã dần dần bình tĩnh lại.
Bà ta không nói chuyện, nhưng lại khẽ nghiến răng, trên mặt là vẻ lạnh lùng khiến người ta sởn gai ốc.
“Những người khác cũng vậy…”
Ánh mắt của cậu học sinh cấp ba lại quét qua mấy người đang ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ, sau đó hắn nói với một cô gái:
“Chẳng phải bạn gái thân thiết của ngươi đối xử với ngươi rất tốt sao? Thường ngày cô ta vẫn chia sẻ đồ ăn vặt với ngươi, dù ăn cơm hay đi vệ sinh cũng luôn ở bên cạnh ngươi, còn thường xuyên tặng quà, thậm chí là quần áo đẹp cho ngươi. Ngay cả khi cha ngươi ốm nặng, cô ta đã giúp ngươi trả tiền viện phí, vậy tại sao lúc đó ngươi lại đẩy cô ta xuống lầu?”
Cô gái kia không nói chuyện, nhưng vẻ mặt cô ta hơi căng ra.
Cậu học sinh nói tiếp:
“Đó là bởi vì cô ta cậy mình có tiền, lại xinh đẹp, cho nên cô ta mới ích kỷ như vậy. Cô ta cười nhạo dáng vẻ học cách nói chuyện trên phim của ngươi, cô ta cười nhạo ngươi thậm chí không biết uống cà phê giữa nơi công cộng. Cô ta biết rõ ngươi yêu thầm lớp trưởng, nhưng cô ta vẫn liếc mắt đưa tình với hắn. Cô ta lúc nào cũng hô hào coi ngươi là bạn tốt, nhưng thực tế, cô ta chỉ coi ngươi như một người hầu…Ngươi hận một người như cô ta thì có gì sai?”
Cô gái kia cúi gằm đầu xuống, sau đó lại từ từ ngẩng mặt lên với một nụ cười.
“Còn ngươi nữa…”
Cậu học sinh cấp ba liếc nhìn người đàn ông trung niên đang uống bia:
“Sao ngươi lại đầu độc đồng nghiệp của mình?”
Người đàn ông trung niên kia đón lấy ánh mắt của hắn, rồi đột nhiên nhếch khóe miệng:
“Ta không cần ngươi phải nói, ta chưa bao giờ cảm thấy mình sai cả. Rõ ràng tên khốn đó thua kém ta, chỉ vì hắn vào thành phố sớm hơn ta mấy năm, nhờ gặp thời mà hắn chẳng những tiết kiệm được một khoản tiền. Thậm chí còn gặp được một góa phụ trong thành phố, góa phụ kia còn rất xinh đẹp…He he, ta nhìn hắn không vừa mắt!”
“Rất tốt…”
Cậu học sinh cấp ba liếc nhìn hắn, từ từ mỉm cười, ánh mắt quét qua mọi người:
“Trong mắt người khác, chúng ta đều không phải người tốt. Thậm chí có đôi khi chính chúng ta cũng cảm thấy khó chịu, tại sao lại vậy?”
Giọng của hắn bỗng trầm xuống, nở một nụ cười lạnh lùng:
“Đó là vì những người khác giả tạo, sự giả tạo của họ thậm chí còn ảnh hưởng đến chúng ta, khiến chúng ta không thể trở thành con người thật của mình. He he, lúc đầu khi phóng hỏa, trong lòng ta cũng rất hoảng loạn, ta đã cảm thấy khó chịu trong một thời gian dài, cho đến khi ta nhận ra thì ra sự khó chịu của ta đến từ những người này…”
“Rõ ràng họ cũng giống chúng ta, nhưng lại có thêm mấy phần giả tạo, họ còn dùng sự giả tạo này để cười nhạo chúng ta.”
“Mọi người đều giống nhau, đều ăn cơm rồi đi ị, vậy tại sao họ lại cứ giả bộ cao quý hơn chúng ta?”
“Rõ ràng là mọi người đều ích kỷ như nhau, ai cũng vì bản thân, dựa vào cái gì mà mà họ cứ giả bộ bản thân rất chính nghĩa?”
Giọng của hắn càng lúc càng trở nên trầm hơn:
“Họ giả tạo, còn chúng ta mới là chân thật, chúng ta đã gỡ bỏ mặt nạ.”
“Nếu đã vậy, tại sao chúng ta phải sợ hãi?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất