Chương 337: Ca Ngợi Quê Hương
Trên chiếc bàn nhỏ này, mọi người đều ngẩng đầu nhìn hắn, không biết họ đang xúc động hay kính sợ.
“Vì vậy, ngươi hỏi ta có sợ không, ta sẽ nói cho ngươi biết…”
Cậu học sinh cấp ba tỏ vẻ như nhìn thấu tất cả và nắm bắt tất cả, dưới ánh đèn vàng sẫm ở quầy hàng hoành thánh bên cạnh, khuôn mặt hắn giống như một con ác ma còn non nớt:
“Ta không sợ, chúng ta không cần sợ hãi bất cứ điều gì. Bởi vì chúng ta biết chân tướng của thế giới này, chúng ta cũng có thể để cho người khác bại lộ chân tướng, nhìn thấy chân tướng. Cho nên, khi chúng ta thật sự bắt đầu khống chế thành phố này…hãy để tất cả những kẻ giả tạo phải trả giá!”
Vẻ mặt của những người bên chiếc bàn nhỏ đều trở nên xúc động.
“Để tất cả những kẻ giả tạo phải trả giá…”
Ngay cả bà dì kia cũng đọc theo, thầm:
“Nhưng nếu điều đó làm kinh động đến Văn phòng An ninh thì sao?”
“Văn phòng An ninh thì có gì đáng sợ?”
Cậu học sinh cấp ba cười khẩy rồi nói:
“Ta biết bây giờ có lẽ có người đang điều tra về chúng ta, nhưng điều đó không quan trọng, họ chỉ là những người bị chi phối bởi sự giả tạo, là những kẻ vô dụng. Hơn nữa, cho dù có phải chết đi thì chúng ta cũng sẽ trở về quê hương…”
Giọng hắn trầm xuống và nụ cười của hắn trở nên sâu lắng:
“Trở lại quê hương chân thực đó…”
“…”
Nghe những lời hắn nói, mọi người bên cạnh quầy hàng đều im lặng nhìn nhau.
Sau một lúc, họ lần lượt cúi đầu xuống, rồi thầm cầu nguyện:
“Ca ngợi quê hương…”
“Ca ngợi quê hương…”
“Ca ngợi quê hương…”
“…”
Cầu nguyện xong, cậu học sinh cấp ba kia bỏ hai tay đang chắp ở trước mặt xuống, chậm rãi cầm một xiên nướng lên, từ từ ăn theo tư thế trong truyện tranh, trong đôi mắt dưới cặp kính của hắn hiện lên thứ ánh sáng tàn nhẫn và hưng phấn…
“Để mọi người trên thế giới này biết được chân tướng, vậy hãy để họ nhìn thấy thế giới chân thực này…”
…
“Đến rồi…”
Trong một tòa nhà cũ kỹ gần đài Nguyệt Lượng ở thành phố vệ tinh số hai.
Em gái đột ngột lên tiếng với giọng hơi run run.
Tuy nhiên, không phải vì con bé đang sợ hãi, mà là vì nó quá phấn khích…
Trên bàn ăn, mẹ Lục Tân đã đặt đôi đũa xuống một cách ưu nhã, nụ cười trên mặt bà ấy không che giấu được.
“Hà hà…”
Tiếng cười của cha trống rỗng và khô khốc, ông ấy uống một hơi cạn hết ly rượu, ánh đèn trên đỉnh đầu khẽ nhấp nháy.
“Đừng dọa khách sợ.”
Mẹ lập tức liếc nhìn cha với vẻ hơi trách móc.
Đây là lần đầu tiên cha không hề bị kích động, trái lại, ông ấy lập tức khống chế tốt cảm xúc của mình.
Lục Tân liếc mắt nhìn những người nhà của mình, thả lỏng người, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
…
Tòa nhà cũ nơi Lục Tân sống chỉ có sáu tầng.
Nhìn về phía xa, hầu hết các tòa nhà xung quanh đều tương đối cao, cho nên bình thường tòa nhà cũ này vẫn luôn bị che khuất.
Cho dù là ban ngày, ánh sáng cũng ít khi chiếu tới, vì vậy, căn nhà luôn có vẻ hơi tối.
Hơn nữa, vì những con đường chằng chịt xung quanh nên tòa nhà gần đây cũng cách một khoảng năm sáu chục mét. Nó như bị lãng quên nào đó ở một góc của thành phố này, được bao quanh bởi một số con đường quanh co.
Vì nó gần với trục đường chính, hơn nữa còn dẫn đến một số khu nhà tương đối đông đúc khác, nên đèn đường vẫn còn nguyên vẹn.
Lúc này, có thể thấy bắt đầu từ phía xa của con đường nhỏ, đèn đường lần lượt vụt tắt.
Như có hai con quái vật đã nuốt chửng ánh sáng, bò từng chút một về phía tòa nhà cũ này từ hai bên con đường nhỏ.
Vì không có ánh đèn, nên ánh sáng của mặt trăng đỏ trên bầu trời thành phố bỗng trở nên rực rỡ hơn.
Lục Tân gật đầu, sau đó quay trở lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha yên lặng xem TV.
Chắc vì nằm ở vị trí giao nhau của nhiều ngã tư nên phía dưới tòa nhà cũ nên gió bắt đầu thổi loạn.
Tờ báo và túi ni lông trên mặt đất bị gió cuốn bay lộn xộn giữa không trung, lặng lẽ rách tươm.
Từ đằng xa, sau khi đèn đường vụt tắt, dường như có hai thể năng lượng vô hình chạm mặt ở phía trước tòa nhà cũ.
Người bình thường không thể thấy chúng mà chỉ cảm giác được vị trí thôi, và thấy không khí ở nơi đó như bị bóp méo, trực giác của họ sẽ vô thức xuất hiện tâm lý sợ hãi nhất định.
Nhưng khi ánh sáng của mặt trăng đỏ từ trên trời chiếu xuống, nó đã mơ hồ khiến cho luồng không khí méo mó đó xuất hiện từng khối từng khối màu lúc sáng lúc tối.
Nếu thêm trí tưởng tượng vào những khối màu này, thật sự có thể vẽ ra các hình vẽ khác nhau.
Đó là một con quái vật tinh thần có hình dạng sợi dây leo và một con quái vật có thân hình béo ú với một sợi dây chuyền được làm từ đầu người quấn quanh cơ thể nó.
Không biết chúng từ đâu xuất hiện, nhưng lại chạm mặt ở phía trước tòa nhà cũ rồi cùng ngước nhìn lên tòa nhà cũ.
Hầu như tất cả các cửa sổ của tòa nhà cũ này đều tối om, chỉ có một cửa sổ trên tầng bốn là có ánh đèn ấm áp.
Kết quả là hai con quái vật đã đi qua các tuyến đường khác nhau rồi trèo về phía cửa sổ đó cùng một lúc.