Chương 338: Khách Đến
Con quái vật có hình dạng giống như một dây leo bám chặt vào vách tường rồi bò lên từng chút một.
Còn con quái vật tinh thần có thân hình mập mạp với sợi dây chuyền được làm từ đầu người quấn quanh cơ thể thì đang lê thân hình béo ú của nó chui vào hành lang.
“Tít…”
Khi nó đi lướt qua chiếc mô tô đang đậu ở hành lang, vị trí mặt đồng hồ của chiếc mô tô lập tức có ánh đèn màu đỏ chói mắt nhấp nháy liên tục.
Đây là máy dò tinh thần được lắp trên chiếc mô tô.
Ánh sáng kỳ dị màu đỏ khiến dãy hành lang tối om trở nên thoắt sáng thoắt tối, trông rực rỡ khác thường.
Con quái vật tinh thần này dường như cảm thấy có gì đó không ổn, động tác tiếp tục bò về phía trước của nó hơi chậm lại.
Tuy nhiên, trí thông minh vốn có của nó dường như không đủ để nó phân biệt được những thứ này. Thế là nó vẫn tiếp tục chậm rãi bò về phía trước.
Nơi chúng đi qua, không khí bắt đầu trở nên méo mó, thậm chí là hơi kiềm nén.
Bất kể là lũ chuột trong những góc tối hay là bọn mèo hoang trong những căn nhà trống đều sợ hãi kêu lên mấy tiếng rồi bỏ chạy ra ngoài.
Con mèo lớn ngậm con mèo con trong miệng, còn lũ chuột thì cắn đuôi nhau tạo thành một đường thẳng rồi hoảng sợ bỏ chạy thật nhanh.
Sau khi chúng bước vào tòa nhà cũ, cả tòa nhà càng lúc càng trở nên tối hơn, như bị bao trùm bởi bóng tối dày đặc.
Chỉ có khung cửa sổ ở tầng bốn vẫn còn ánh đèn ấm áp.
Nay lại càng thêm ấm áp.
Quái vật tinh thần có hình dạng dây leo kia từ từ bò lan ra trên các bức tường của tòa nhà cũ, kéo dài lên trên từng chút, vượt qua tất cả cửa sổ và bao trùm lấy toàn bộ tòa nhà.
Thứ cuối cùng còn lại chính là ô cửa sổ vẫn đang sáng đèn kia.
Dưới ánh trăng, những chiếc xúc tu màu đỏ sẫm như một bầy rắn đang tiến đến ô cửa sổ đó từ mọi hướng.
Chúng đang tích tụ sức mạnh, tựa như dòng nước sắp chảy tràn vào bên trong cửa sổ…
Trên hành lang của tòa nhà, quái vật tinh thần béo ú kia đã leo lên đến tầng bốn. Nó chậm rãi di chuyển cơ thể, bò về phía cánh cửa đang đóng chặt chỉ có một vài tia sáng chiếu ra qua khe cửa, ngày càng gần.
Tất cả những cái đầu trên sợi dây chuyền đều lộ ra vẻ vui mừng khi người gặp họa.
Đúng lúc này, một tiếng cười “hi hi” đột nhiên vang lên, như thể có một cô bé đáng yêu nào đó đang cười.
…
“Cọt kẹt…”
Con quái vật có dạng dây leo trên vách tường của tòa nhà đang chuẩn bị vươn mình vào ô cửa sổ duy nhất đang sáng đèn, đột nhiên cánh cửa sổ đó nhẹ nhàng mở ra, một người phụ nữ với trang phục đẹp đẽ và lớp trang điểm nhẹ đã xuất hiện.
“Còn chờ gì nữa?”
Bà ấy mỉm cười dè dặt và nhiệt tình:
“Sao còn chưa vào trong?”
Cùng lúc đó, trong hành lang, khi con quái vật có thân hình béo ục ịch quấn một sợi dây chuyền làm bằng đầu người nghe thấy tiếng cười của cô bé kia, nó thấy không gian trước mặt đột nhiên sáng lên rất nhiều, vì cánh cửa phía trước đang từ từ bị đẩy ra.
Ánh sáng ấm áp chưa kịp tắt trong phòng trong nháy mắt tràn vào hành lang tối om.
Nhưng ánh sáng này lập tức trở nên mờ đi, như thể có một bóng đen cao lớn đang đứng chắn ở trước cửa.
Chuyển động của hai con quái vật tinh thần này đều trở nên hơi chậm.
Con quái vật tinh thần có hình dạng giống dây leo đã có vô số xúc tu bám vào bên cạnh cửa sổ trên tầng bốn, lúc này nó đột nhiên hơi do dự.
Con quái vật tinh thần trong hành lang cũng bất ngờ đứng lại.
Mặt tất cả những đầu người treo trên cơ thể nó như đang do dự và ngờ vực.
….
“Soạt!”
Lúc này, ở thành phố vệ tinh số bốn, Cậu học sinh cấp ba với vẻ mặt lạnh lùng vừa ăn được hai miếng hoành thánh thì đột nhiên ngẩng đầu lên cau mày.
“Sao vậy?”
Những người ngồi cùng bàn hỏi.
Khuôn mặt của cậu học sinh cấp ba lộ ra vẻ do dự và mờ mịt:
“Ta…Không biết…”
…
“Ong ong ong…”
Cũng chính vào lúc này, trong căn nhà duy nhất còn sáng đèn trong tòa nhà cũ ở thành phố vệ tinh số hai, điện áp đột nhiên trở nên không ổn định một cách bất thường, trạng thái nhấp nháy và không ổn định này thậm chí dường như đột ngột lan từ tòa nhà cũ đến con đường bên cạnh. Bất kể sáng hay tối, tất cả các bóng đèn đều nhấp nháy cùng một lúc, sau đó thì “bụp” một tiếng vỡ vụn.
Vầng trăng đỏ trên bầu trời sáng càng thêm rực rỡ.
Dây leo đã bò đến vị trí cửa sổ và bắt đầu chui vào bên trong cửa sổ từng chút một.
Nhưng nếu quan sát thật kỹ sẽ phát hiện, nó không hề tự nguyện, cơ thể nó đang ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn khiến cơ thể nó trở nên rõ ràng hơn dưới ánh trăng, trông nó như một bầy rắn đang liều mạng giãy dụa.
Nhưng kiểu níu kéo này dường như hoàn toàn vô ích, nó vẫn phải chui vào bên trong cửa sổ.
“Kít kít kít…”
Nó dần mất từ chủ vào chui vào trong cửa sổ ngày càng nhanh, thậm chí còn tạo ra thanh âm khi cọ xát vào tấm kính.
Thế là, chẳng mấy chốc mà cơ thể gần như đang bao phủ toàn bộ bề mặt bên ngoài tòa nhà của nó đã chui tọt vào trong cửa sổ.
Dù nó có muốn hay không.
Đối mặt với một nữ chủ nhà thanh lịch và dịu dàng như vậy, ai có thể từ chối được chứ?
…
Cùng lúc này, con quái vật tinh thần đã bò đến trước cửa căn nhà số vốn không có nhiều lý trí hay bản năng gì. Nhưng hiện tại, nó đột nhiên trở nên cảnh giác trước nguy hiểm, bất chấp tất cả rụt người ra phía sau. Vì hành lang này có vẻ quá chật hẹp so với thân hình to lớn của nó nên nó không thể quay lại được, chỉ có thể biến mặt trước của mình thành mặt sau rồi ra sức bò.