Chương 339: Mời Khách Vào Nhà
“Búp bê nhỏ…”
Nhưng khi nó bắt đầu lùi về phía sau, những cái đầu ở sau lưng nó đồng thời trông thấy một bóng đen nho nhỏ trên trần nhà.
Con bé mặc một chiếc váy trắng bẩn thỉu, mái tóc bù xù của con bé đang tung bay giữa không trung.
“Đã đến rồi thì đừng chạy nữa…”
Con bé nhảy xuống từ trên trần nhà, vươn hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy thân hình béo ú của con quái vật…
Sau đó, con bé gồng hết sức đạp chân xuống sàn nhà rồi bắt đầu đẩy.
Không ngờ, con quái vật này lại bị con bé đẩy lùi về phía sau.
Hay nói cách khác, nó không phải bị đẩy, mà là bị con bé đột nhiên nhảy xuống từ trên trần nhà làm cho hoảng sợ.
Cơ thể to lớn và đầy đặn run rẩy dữ dội, vô thức rụt người về sau.
Chỉ là vừa rụt người như vậy, một phần cơ thể nó đã được tắm mình trong thứ ánh sáng ấm áp đó.
Sau đó, đột nhiên có một bàn tay to lớn thò ra từ trong phòng tóm lấy phần cơ thể này của nó.
Cơ thể con quái vật đột nhiên mở rộng và co rút dữ dội, biểu cảm của tất cả những cái đầu trên sợi dây chuyền đều trở nên kinh hoàng và tuyệt vọng.
“Soạt!”
Toàn bộ con quái vật lập tức bị kéo vào trong nhà.
Vì tốc độ bị kéo vào trong nhà quá nhanh, hơn nữa thân thể của con quái vật này lại to lớn khác thường nên có vẻ toàn bộ cơ thể nó lập tức bị xé nát thành một đống thịt vụn, bị kéo vào trong nhà.
Ngay cả sợi dây chuyền đầu người trên cơ thể nó cũng đột nhiên bị đứt, tất cả đầu người đều rơi vãi trên mặt đất.
Gần như toàn bộ cơ thể nó đều bị kéo đi, một phần nhỏ trực tiếp vỡ tan, hóa thành sức mạnh tinh thần thuần túy rồi biến mất hút trong hành lang tối tăm.
Chỉ còn lại một cái đầu nguyên vẹn với vẻ mặt kinh hoàng đang bắt đầu lăn ra ngoài.
“Hi hi…”
Nhưng cái đầu này lại nghe thấy tiếng cười của một cô bé.
Nó kinh hãi mở mắt ra nhìn thì thấy một cô bé đang ngồi xổm xuống và ôm nó một cách dịu dàng.
“Á á á…”
“La la la…”
Trong tiếng kêu kinh hoàng của cái đầu người, cô bé ôm nó chạy tung tăng về nhà.
“Cạch!”
Cánh cửa đột ngột đóng lại, hành lang lập tức trở nên tối om.
Lúc này, cửa sổ cũng thế, sau đó rèm cửa tự động kéo vào, chặn ánh sáng ấm áp bên trong lại.
Thế giới bên ngoài tòa nhà lập tức trở nên cực kỳ tĩnh lặng.
Điện áp đã ổn định trở lại, nhưng đèn đường vẫn không sáng vì các bóng đèn đã bị vỡ tung.
Chỉ thấy trên không trung, một vầng trăng đỏ vô cùng sáng trong và đẹp đẽ.
“Hô…”
Lục Tân ngồi yên lặng xem TV một lúc, khi ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy trong nhà đã trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Mẹ Lục Tân đang trò chuyện với khách về những chuyện thường ngày, với nụ cười thân thiện và gần gũi, bà ấy còn lấy kéo để chuẩn bị cắt móng tay cho khách.
Cha Lục Tân rất nhiệt tình, ông ấy đã vào bếp, dường như đang chuẩn bị làm thêm một vài món ăn.
“Bạch bạch bạch bạch…”
Tiếng chặt xương nghe rất to, khiến người ta cảm nhận được hơi thở an tâm của cuộc sống.
Em gái Lục Tân nhận được một món đồ chơi mới từ khách. Lúc này, con bé đang trèo lên trần nhà, chơi với nó một cách vui vẻ.
“Ta gọi một cuộc điện thoại…”
Lục Tân chờ một hồi, cảm thấy thời gian đã quá ba phút mà Tửu Quỷ đã nói, hắn bèn đứng lên.
Hai con quái vật này hẳn đã bị người nhà Lục Tân giữ lại, sẽ không biến mất nữa.
Hắn đứng dậy và đi đến bên cửa sổ, lấy điện thoại vệ tinh ra và bấm gọi vào số của Tửu Quỷ ở thành phố vệ tinh số bốn:
“Các ngươi có thể ra tay được rồi. Ta vẫn chưa tìm thấy dị biến giả đó, nhưng có lẽ một lát sau hắn sẽ đến, vì vậy ngươi không cần bận tâm về hắn.”
“Dù hắn không tới, ta cũng có thể khóa hắn lại, không để hắn bỏ trốn.”
“Đúng vậy, các ngươi chỉ cần bắt lấy những người mà các ngươi muốn bắt là được.”
“Được rồi, sau này nếu có thông tin gì, ta sẽ chia sẻ với các ngươi sau.”
Sau khi cúp máy, sắc mặt cô bé thanh tú trên chiếc xe chỉ huy nào đó ở thành phố vệ tinh số bốn đã trở nên nặng trĩu.
Cô ta ngẩng đầu nhìn người đội trưởng được vũ trang đầy đủ đang lo lắng nhìn mình ở bên cạnh rồi gật đầu:
“Được rồi!”
Người đội trưởng này đã từng nhiều lần hợp tác với Tửu Quỷ, hắn không hỏi gì nhiều, thậm chí là không hỏi lấy một câu, lập tức cầm máy bộ đàm lên rồi trầm giọng quát:
“Hành động!”
“Bắt hết toàn bộ!”
“Nếu chúng phản kháng, các ngươi được phép giết chết!”
“Sột soạt…”
Từng đội từng đội lính được vũ trang đầy đủ đồng thời lao ra từ các góc ẩn náu.
Một số người xông thẳng vào quán cà phê nằm trên con phố náo nhiệt nào đó, nhanh chóng khống chế tất cả những người ở bên trong.
Một số người xông vào một nhà dân rồi tóm lấy những người giống như đang tổ chức tiệc trà và tụ tập lại với nhau để trò chuyện.
Một số người xông vào một công ty có vẻ bình thường, nổ hai phát súng hạ gục những người giơ tay lấy súng ở quầy lễ tân.