Chương 340: Nguyên Do
“Tất cả mau dừng lại, không được phép cử động…”
Cùng lúc đó, tại thành phố vệ tinh số bốn, bên cạnh những quán ăn trên con phố đó, một số người xung quanh có vẻ như đang ăn uống, dạo phố hay trò chuyện, rất nhiều người trong số đó bất ngờ rút súng ra rồi nhanh chóng áp sát quầy hoành thánh.
Có đến mười mấy khẩu súng đang chĩa vào tất cả những người đang ngồi ở chiếc bàn này, bao gồm cả cậu học sinh cấp ba và cô gái nhỏ.
“Sao thế?”
Bà dì trung niên kia hoảng sợ hét lên:
“Có chuyện gì vậy?”
Trước ánh mắt hoảng sợ của những người bạn đồng hành, cậu học sinh cấp ba xoa xoa trái tim đang khó chịu của mình.
“Ta cảm nhận được hơi thở của sự chân thực…”
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn những người bạn đồng hành của mình, sau đó hắn nói với nụ cười trên môi:
“Chúng ta sắp về nhà rồi…”
“Không được nhúc nhích, không được nói chuyện…”
Một khẩu súng đã chĩa thẳng vào đầu cậu học sinh cấp ba, sau đó là một tiếng quát nghiêm nghị.
Tuy nhiên, cậu học sinh cấp ba này không hề nghe lời, hắn chỉ mỉm cười, chậm rãi ngả người ra sau.
Hắn không cử động, nhưng trong nháy mắt đã mất mạng, cơ thể hắn lập tức trở nên cứng ngắc.
Các nhân viên cảnh sát ở xung quanh đưa mắt nhìn nhau, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy cả người như căng ra.
“Tất cả mọi người rồi cũng sẽ chết, nhưng cái chết không phải là kết thúc.”
“Cuối cùng chúng ta sẽ được trở về quê hương, ở nơi đó, chúng ta sẽ không bao giờ phải giả tạo…”
“Quê hương che giấu tất cả chân tướng của chúng ta, hoặc là sự xấu xí, hoặc đã bị lãng quên, nhưng lại là diện mạo ban đầu của chúng ta.”
“Ta tôn thờ quê hương, và ta sẽ mãi mãi ở lại quê hương…”
Có một giọng nói khiến cho người ta an tâm vang vọng trong tâm trí hắn, cậu học sinh cấp ba bị ngã dưới đất kia bỗng từ từ mở mắt trở lại.
Hắn trông thấy ánh đèn ấm áp, những bày trí trông hơi cũ kỹ, nhưng rất đỗi bình thường.
Điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy thư thái, nỗi lo lắng thầm kín nhất trong lòng cũng tan biến.
Thì ra những lời mà những người đó nói đều là thật, sau khi chết đi sẽ thực sự được trở về quê hương…
Hắn từ từ ngồi dậy, cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ nhàng, tầm nhìn của hắn dường như trở nên rộng hơn rất nhiều.
“Cho nên, bây giờ ta đã trở về quê hương rồi sao?”
Trong giọng nói lẩm bẩm của mình, góc nhìn của hắn hơi chuyển động, hắn thấy một chiếc ghế sô pha.
Trên sô pha, một thanh niên có nụ cười ấm áp quay đầu nhìn hắn.
“Không phải.”
Lục Tân mỉm cười trả lời:
“Ngươi đã đến nhà của ta.”
…
“Cho nên cái mà họ tín phụng là nơi gọi là quê hương thực sự, chứ không phải là một Tà Thần cụ thể nào đó sao?”
Lục Tân mở cuốn sổ nhỏ của mình ra, ghi chép lại những gì vị khách trong gia đình nhiệt tình giải thích, chuẩn bị cho sau này viết báo cáo còn dùng tới:
“Nghe cách nói của hắn, hắn đạt được thần dụ vào lúc năng lực thức tỉnh sao?”
“Cảm thấy mình là người được chọn, sau đó bắt đầu ở thành phố Vệ Tinh số 4 truyền giáo, phát triển tín đồ…”
“Ta nghĩ hắn đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi…”
“Mô hình phát triển cụ thể là để những người được hắn lựa chọn lắng nghe thần dụ, mở mang trí tuệ, theo đuổi quê hương chân chính…”
“Nếu như đối phương đồng tình với quan niệm của mình thì càng phải khiến cho đối phương tự nguyện dâng ra tất cả.”
“Còn nếu đối phương không đồng tình, vậy phải ép buộc đối phương dâng ra tất cả sao?”
Lục Tân dừng lại, quay đầu liếc nhìn vị khách đang run rẩy, tiếp nhận cuộc trò chuyện trong nhà mình, nhè nhẹ lắc đầu.
Lúc trước hắn cũng không ngờ đến một tổ chức thần bí thế này lại là do một kẻ khóc sướt mướt như vậy lập ra. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của chúng thực sự không cách nào liên kết được với những việc độc ác, tàn nhẫn mà chúng từng làm.
“Chúng sẽ ra tay diệt trừ, một là chúng phát triển nhu cầu, tiếp thu vào, hoặc là xảy ra xung đột.”
“Tổng giám đốc của doanh nghiệp Ngân Hoàn lúc trước bị chúng giết chính là vì bị chúng để mắt tới tài sản.”
“Ngoài ra, tổng giám đốc của công ty doanh nghiệp Ngân Hoàn này có một đứa con gái được phát hiện rơi từ trên lầu xuống tử vong trước đó khoảng nửa tháng, cũng là bị thành viên của chúng đẩy xuống?”
Hỏi càng nhiều, trong lòng Lục Tân càng không thoải mái, hắn nhíu mày lại.
Cách tổ chức thần bí này phát triển thật sự khiến người ta không thích. Đặc biệt là sau khi nghe được phương pháp lựa chọn cụ thể của bọn hắn.
“Để phát triển thành viên mới, một là xem ai có lợi cho bản thân, hai là lựa chọn thông qua một cách đặc biệt nào đó.”
“Nói một cách đơn giản, một là nhìn vào lợi ích, còn hai là nhìn vào duyên phận…”
“Chẳng hạn như dưới một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, sẽ đặt một tách cà phê đặc biệt…”
Lục Tân có chút không viết nổi nữa:
“Cái quái gì thế?”
Hoá ra hai nhân viên hành động đặc biệt vô cùng chuyên nghiệp của Đặc Thanh Bộ như mình và Tửu Quỷ, thật ra không phải vì điều tra ra bí mật then chốt của chúng mới bị chúng để mắt tới rồi truy sát, mà là vì bản thân và Tửu Quỷ bị chúng ghét?