Chương 348: Liệu Có Phải Như Vậy Không?
Giáo sư Bạch cầm bút vẽ một vòng tròn lớn lên bảng. Bên trên, ông vẽ thêm ba vòng tròn nữa. Trong đó, ông còn vẽ hai cái ngoe ở vòng tròn đầu tiên ở bên trái, biến hình tròn thành một cái đầu có hai bím tóc, biểu thị đây là em gái. Ông nói:
“Đối với Đan Binh, khi hắn tìm hiểu và tái tạo nên ba loại năng lực này, đương nhiên sẽ cảm thấy hoang mang và khó hiểu. Một khi cường độ tinh thần mạnh mẽ tới mức như hắn thì chắc chắn sẽ sản sinh ra quy luật khác hẳn với người thường. Cho nên, trong quá hắn tiếp nhận ba loại năng lực này, hắn sẽ đối chiếu với hiểu biết của chính mình, định vị ba loại năng lực này. Khi đó, hắn chỉ là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi, mất đi mái nhà là cô nhi viện trong cảnh hỗn loạn. Cho nên, hắn xác định ba nhân vật này là người nhà. Hắn tiếp nhận ba loại năng lực bằng cách biến nó thành người nhà mà người khác không nhìn thấy, cho phép họ đi theo mình.”
Giáo sư Bạch nói liền một hơi, tới đây, ông buông tài liệu xuống, tháo cặp kính mắt, xoa xoa mi tâm.
Ông nhẹ giọng nói:
“Đây chính là suy đoán của ta đối với trạng thái của Đan Binh, căn cứ vào tư liệu hiện nay. Cường độ tinh thần đạt tới mức sáu, bảy nghìn cũng thuộc phạm vi cấp bậc nguy hiểm rồi. Nếu như hắn có năng lực tương ứng thì thường sẽ đạt tới trạng thái không thể lí giải nổi, được đánh giá là cấp S.”
“Nhưng trên thực tế, Đan Binh chỉ có cường độ tinh thần tương ứng, chứ không chính thức có năng lực để bản thân hắn có thể kiểm soát. Những sức mạnh của hắn đều đến từ việc bắt chước, tái tạo, không thể phát huy cường độ tinh thần của hắn một cách chân chính, cho nên hắn vẫn kém cấp S một bậc. Vì thế, chúng ta có thể đưa ra đáp án cho việc đánh giá cấp bậc năng lực của hắn rồi!”
Giáo sư Bạch đeo kính lên, viết thêm thông tin bổ sung về Lục Tân lên trên bảng:
Danh hiệu: Đan Binh
Năng lực: Không có (hoặc chưa thức tỉnh)
Cấp bậc: Cấp A
Mức rủi ro mất khống chế: 65%
…
Nghe giáo sư Bạch nói xong, phòng họp lại im lặng trong giây lát.
Ở đây chỉ có bốn người, giáo sư Bạch, bộ trưởng Thẩm, Trần Tinh và ngài Tô. Sau khi họ nghe giáo sư Bạch giải thích xong, mỗi người có một phản ứng khác nhau. Trần Tinh như vừa được giải đáp một số thắc mắc, nhưng trong đầu cô lại nảy sinh ra càng nhiều nghi vấn hơn.
Nhưng vì đang nghĩ tới một vài chuyện nên cô không hỏi ngay.
Bộ trưởng Thẩm im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn giáo sư Bạch, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:
“Những lời này đều là suy đoán của ngươi cả. Suy đoán không có căn cứ như thế thì có thể thuyết phục được ai cơ chứ?”
Lời nói của bộ trưởng Thẩm rất nghiêm khắc, Trần Tinh và ngài Tô lập tức thay đổi sắc mặt.
Ngài Tô gõ nhẹ lên tập tài liệu, chậm rãi nói:
“Ngoại trừ những phân tích ban nãy của chúng ta, thực ra vẫn còn một vài chuyện mà chúng ta không hiểu được, ví dụ như chuyện về dệt mộng sư lẻn vào giấc mơ của Đan Binh để đánh giá tâm lý cho hắn, rốt cục là thế nào? Mặt khác, vì theo dõi Đan Binh mà có vài người cấp dưới của lão Thẩm gặp phải…”
Ông hơi ngừng lại một lát rồi nói:
“Chuyện không may?”
Khi ông nói ra những lời này, mọi người đều nhìn về phía bộ trưởng Thẩm.
Đó là chuyện của bộ phận phòng thủ thành phố, thực ra mọi người đều biết, nhưng họ rất ít khi nói trước mặt bộ trưởng Thẩm.
“Sự chênh lệch về cường độ tinh thần là quá lớn, cho nên theo dõi một dị biến giả có cường độ tinh thần vượt xa mình không khác gì nhòm xuống vực sâu, có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Huống hồ, ban đầu khi xử lý lựu đạn tinh thần ở dưới tường Nam, Đan Binh đã nhắc nhở chúng ta rằng không được theo dõi, cũng không được ghi hình lại. Cho nên, chính chúng ta mới là người vi phạm quy tắc, không trách hắn được.”
Giáo sư Bạch nhẹ nhàng giải thích, ông nói tiếp:
“Mặt khác, suy đoán của ta chỉ để giải thích rõ hơn cho các ngươi mà thôi. Thực tế, ta muốn thuyết phục các ngươi bằng số liệu.”
Ông vừa nói vừa giở tài liệu:
“Hiện nay, trong một khoảng thời gian ngắn, Đan Binh đã liên tục xử lý hai sự kiện ô nhiễm đặc biệt, hơn nữa còn được đánh giá rất tốt.”
“Nói cách khác, mặc dù chưa lấy lại được bức tranh Trăng Đỏ, nhưng hắn đã đạt tới tiêu chuẩn nhân tài đặc biệt cấp 3. Căn cứ theo quy định của chúng ta. Lúc này, hắn đã có tư cách để xin chuyển sang giai đoạn thứ hai rồi.”
Bộ trưởng Thẩm thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói:
“Nếu một dị biến giả muốn cường hoá lên giai đoạn hai thì đạt tiêu chuẩn thôi chưa đủ, còn một yêu cầu quan trọng khác, hắn phải khống chế được mức độ rủi ro của mình trong một giới hạn nhất định!”
Giáo sư Bạch gật đầu:
“Đây chính là lời ta muốn nói với ngươi. Phân tích từ tư liệu hiện có thì hắn phù hợp với tiêu chuẩn đó rồi.”
Bộ trưởng Thẩm nhìn con số “65%” trên bảng, chân mày nhíu chặt lại:
“Không thể nào!”
Ông ta vừa nói, vừa lật giở tài liệu, cố gắng tìm ra một lỗ hổng trong bản báo cáo khó tin kia.