Chương 349: Ba Lời Tiên Đoán
“Sự thật và số liệu không biết nói dối.”
Giáo sư Bạch nhìn ông ta bằng ánh mắt bình tĩnh:
“Ngươi phải thừa nhận một sự thật rằng, tuy ở giai đoạn ban đầu, chúng ta đều nhất trí rằng mức độ rủi ro của hắn cao, thế nhưng trong quá trình xử lý các sự kiện ô nhiễm đặc biệt, hắn không hề mất khống chế. Khi đối mặt với lựu đạn tinh thần do Giáo hội Khoa học và Công nghệ chế tạo ra, hắn không hề mất khống chế. Khi ra khỏi thành phố để truy đuổi đoàn Kỵ sĩ, hắn cũng không mất khống chế, thậm chí sau khi vào trong trấn nhỏ Khai Tâm…Hắn vẫn không mất khống chế!”
“Nguyên nhân xảy ra mất khống chế thường là do cường độ tinh thần tăng lên dẫn đến bất ổn, hoặc lạm dụng năng lực khiến cho bản thân suy sụp, hay vì một số chỉ dẫn kỳ lạ, đòn đánh mạnh vào tâm lý…gây ra những biến đổi bất thường…Đứng từ góc độ đó mà nói, có lẽ Đan Binh đã trải qua các loại thử thách vừa mới đề cập. Thử thách duy nhất mà hắn chưa trải qua là đòn đánh vào tâm lý.”
Nghe tới đó, bộ trưởng Thẩm lập tức ngắt lời:
“Thế nhưng đòn đánh mạnh vào tâm lý chính là nguyên nhân thường thấy nhất dẫn tới việc mất không chế!”
“Đúng vậy!”
Giáo sư Bạch cười nói:
“Nhưng hắn có một thói quen rất tốt, đó chính là tuân thủ quy tắc.”
Nói xong, ông mỉm cười nhìn về phía Trần Tinh và ngài Tô:
“Một người biết tuân thủ quy tắc rất dễ dàng khống chế tâm trạng trong một phạm vi nhất định. Vì hắn có thể tiếp nhận những chuyện tuân theo quy tắc, cũng có thể thoải mái thực hiện những hành vi vi phạm quy tắc. Đòn đánh tâm lý sẽ biến thành một loại phát tiết đơn thuần…”
“Cho nên…”
Giáo sư Bạch mỉm cười, đưa ra kết luận:
“Một hạt giống tốt như vậy, ta cho rằng hắn thích hợp để tiến vào giai đoạn thứ hai.”
Bầu không khí trong phòng họp bỗng trở nên kỳ lạ.
Bộ trưởng Thẩm, Trần Tinh và cả ngài Tô hiểu được từng câu nói của giáo sư Bạch, thậm chí còn cảm thấy rất có lý nữa. Thế nhưng khi ông đưa ra kết luận một cách trơn tru, tự nhiên, ba người lại cảm thấy bối rối…Đây chính là Đan Binh – người đã một mình giải quyết sự kiện lựu đạn ô nhiễm!
Đây chính là Đan Binh – người đã cầm theo đồ đạc, ra khỏi thành phố một mình để truy tìm đoàn Kỵ sĩ có ba dị biến giả!
Đây chính là Đan Binh – người đã dạo một vòng trong trấn nhỏ Khai Tâm rồi lại ra ngoài, hoàn toàn bình an vô sự!
…
“Các ngươi có ý kiến gì không?”
Giáo sư Bạch nói xong, mỉm cười tủm tỉm rồi hỏi.
“Thực ra ta vẫn chưa chắc chắn…”
Lần này, Trần Tinh là người đầu tiên đáp lời:
“Nhưng ta tin vào sự thật và số liệu.”
Ngài Tô trầm ngâm một lát rồi nói thẳng:
“Nói thật thì ta không hiểu rõ về dị biến giả như các ngươi. Ta cảm thấy những thời điểm và câu chuyện mà các ngươi đề cập tới có phần phức tạp, nhưng ta nhớ tới một chuyện khác…Trước đây, chúng ta đã từng đặt ra phương châm quyết định của bộ phận dọn dẹp: Hợp tác với dị biến giả, chứ không phải đối địch!”
Nói xong, ông mỉm cười:
“Ta nghĩ, nguyên tắc này có thể giúp chúng ta đưa ra rất nhiều quyết định.”
Trong phòng họp, cả ba người đều nhìn về phía bộ trưởng Thẩm.
Sắc mặt bộ trưởng Thẩm tối thui, lát sau ông mới nói:
“Ta cũng tán thành nguyên tắc mà ngài Tô vừa nhắc tới. Cho nên, ta không ép buộc tất cả dị biến giả phải nhập ngũ, rồi đối xử với họ như cách chúng ta làm với quân nhân. Thậm chí, ta còn đồng ý rằng trong tình huống không bị uy hiếp, họ được quyền giữ bí mật của mình, được hưởng những quyền lợi đặc biệt. Nhưng chúng ta đều phải hiểu…”
Ông ta im lặng một lát mới nói:
“Dị biến giả rất đáng sợ.”
Giọng nói của ông ta trầm nặng:
“Lẽ nào các ngươi còn chưa đọc báo cáo về trấn nhỏ Khai Tâm sao?”
“…Đương nhiên, tư liệu đó cũng là do hắn mang tới!”
“Có một dị biến giả, hoặc có lẽ là nguồn ô nhiễm, đã biến một trấn nhỏ thành tổ ong, tổ kiến. Ta không biết các ngươi nghĩ sao, nhưng trong mắt ta, ta cảm thấy sợ hãi, hoặc phải nói là…tuyệt vọng!”
Với tính cách của ông ta, có lẽ ông ta đã phải mất rất nhiều sức lực mới nói được những lời này.
Nhưng ông ta vẫn nói ra, nhìn về phía giáo sư Bạch:
“Cho nên, ngươi có chắc chắn rằng ngươi biết bản thân đang làm gì không?”
Giáo sư Bạch thản nhiên đón nhận ánh mắt của ông ta, gật đầu rồi nói:
“Ta đã đọc tài liệu về trấn nhỏ Khai Tâm rồi. Tuy nội dung trong đó khiến chúng ta giật mình, nhưng thú thật là ta không cảm thấy quá ngạc nhiên. Trước đây, khi vị nghiên cứu viên thiên tài của viện nghiên cứu Nguyệt Thực cảm thấy quá tuyệt vọng bởi nghiên cứu của chính mình mà nhảy từ tầng 100 của viện xuống, các ngươi còn nhớ người đó đã nói gì không?”
Trần Tinh nghe vậy thì ngẩng đầu lên:
“Ba lời nguyền kia sao?”
“Không thể nói là lời nguyền được, phải nói là cảnh cáo, hoặc là…lời tiên đoán!”
Giáo sư Bạch nói thật chậm:
“Điều thứ nhất chính là, nếu xuất hiện biến dị tinh thần thì trật tự và kết cấu xã hội vốn có của chúng ta sẽ phải chịu đựng một đả kích chưa từng có. Tới lúc đó, nhân loại sẽ bước vào một xã hội sinh tồn kiểu khác.”
Giáo sư Bạch nói với vẻ bình tĩnh, mọi người trong phòng họp đều im lặng.
“Điều thứ hai là…”
Giáo sư Bạch nói chậm, nhìn về phía mọi người.
Lúc này, ngài Tô tiếp lời giáo sư Bạch, nhẹ giọng đáp:
“Chuẩn bị nghênh đón một vị thần tới!”