Chương 352: Đi Ăn Với Phó Tổng
“Được, ta nhớ kỹ rồi, ta sẽ giúp ngươi hỏi một cách chi tiết, yên tâm đi!”
Hàn Băng nhanh nhẹn đáp.
“Cảm ơn ngươi rất nhiều…”
“Đó là điều ta nên làm mà…”
“Ngoài công việc ra, ngươi đã giúp ta giải quyết rất nhiều chuyện khác mà, ta thực sự rất biết ơn.”
“Hì hì, ta thực sự rất vui…”
(Ở đây đã lược bớt tám ngàn chữ)
Lục Tân tuôn một tràng sáo ngữ như thường lệ rồi cúp máy.
Vứt điếu thuốc đã cháy hết, Lục Tân thở sâu, kìm nén không để bản thân nhảy dựng lên hay hét lên.
“Họ không còn chống lại việc ta vào thành phố chính, cũng không từ chối ta nộp đơn xin giai đoạn thứ hai…”
Sau một hồi phấn chấn, hắn cũng đã nắm bắt được tổng quát tình hình hiện tại…Vậy là, mẹ đã hướng dẫn hắn thành công?
Sự sắp xếp của bà thực sự đã khiến những người “bạn” của mình bớt cảnh giác về bản thân mình hơn rất nhiều.
Ngay từ khi bắt đầu vạch ra kế hoạch “giai đoạn thứ hai”, từ lúc để hắn thấy bản báo cáo được cất trong tủ. Dường như mẹ đã cố tình sắp xếp một số việc gì đó, nên kể từ vụ án u linh, mọi người trong gia đình rất ít xuất hiện trước mặt mình, ngay cả em gái cũng trở nên “ham chơi”. Vì thế, hầu hết mọi hành động đều là mình mượn năng lực của “thành viên trong gia đình” để hoàn thành.
Em gái thỉnh thoảng có giúp đỡ một chút, nhưng khi người khác nhìn vào chỉ thấy tự bản thân mình dùng “niệm lực * để hoàn tất nhiệm vụ đó.
Mẹ sắp xếp mọi thứ như thế này đương nhiên có dụng ý của mẹ.
Có thể sẽ cảm thấy nghi ngờ rằng mình đang bị lừa dối, nhưng như mẹ đã nói, đây không phải là lừa dối, chỉ là hướng dẫn mà thôi.
Hơn nữa, bản thân Lục Tân cũng muốn bước vào giai đoạn thứ hai một cách suôn sẻ.
Bởi hắn quả thực cũng muốn hiểu rõ, bí mật của mình, rốt cuộc là gì…
Hít một hơi thật sâu, Lục Tân, bước ra khỏi cầu thang, chuẩn bị tinh thần để hỏi giá mua nhà.
Nhưng không ngờ, điện thoại vệ tinh lại bất ngờ vang lên.
“Chưa gì đã gọi chào hỏi rồi?”
Lục Tân cầm lên nhìn, phát hiện không phải điện thoại cố định, hắn tò mò bắt máy:
“Alo?”
“Người anh em, quá tuyệt vời, ta rất cảm động…”
Điện thoại vừa được kết nối, từ đầu dây bên kia liền đã truyền tới giọng nói đầy hạnh phúc của Thằn Lằn, nghe như tiếng khóc:
“Ngươi biết không? Tổng Bộ cuối cùng cũng đã phê chuẩn cho ta tham dự hội nghị Huấn luyện Nhân tài Đặc biệt cấp cao rồi đấy. Ha ha ha ha, Lâm Đạt cũng có mặt trong buổi họp. Ôi trời ơi, rốt cục ta cũng có ngày được gặp mặt Lâm Đạt rồi. Bình tĩnh bình tĩnh, sau khi gặp mặt, nếu cuộc trò chuyện diễn ra tốt đẹp, về cơ bản có thể xác định mối quan hệ trước…” Sau đó, lại cố nhịn thêm một năm, rồi ta có thể vào thành phố chính sinh sống, mua một căn nhà, cưới Lâm Đạt, sinh ba đứa con…Chậc chậc chậc, mỗi ngày đều giữ vợ và ngắm nhìn những đứa con của ta, không có lí do gì phải ngoại tình…Ha ha ha ha ha…”
Những lời nói ấy dồn dập đến khiến Lục Tân ngẩn cả người, sau đó mới nhận ra, vừa rồi Hàn Băng cũng nhắc tới hội nghị này?
Vừa nãy nghe tin Thằn Lằn được đồng ý tham dự hội nghị, hắn cũng nghe nói Thiết Thúy cũng sẽ tham gia, là tham gia hội nghị này sao?
Nếu đã vậy, Hàn Băng kia…
“Tốt quá rồi, chúc mừng ngươi nhé, ta cũng có thể tham dự…”
Lục Tân vội cười cười, chúc mừng Thằn Lằn, cũng nói về bản thân.
“Ơ, ngươi cũng đi à…”
Thằn Lằn có vẻ im ắng lại, nhưng rất nhanh đã hăng hái như cũ:
“Vậy chúng ta cùng đi?”
“Liên lạc viên bé nhỏ của ngươi thì sao? Cô có đi không?
“Cái này…”
Lục Tân thật sự không biết rõ.
Vừa rồi mãi vui mừng, hắn quên không hỏi Hàn Băng về chuyện này. Nhưng, Thiết Thúy có tham gia, vậy cô ấy cũng sẽ tham gia thôi nhỉ! ?
Tuy nhiên, Thiết Thúy rõ ràng lớn tuổi hơn cô ấy, có thể là trình độ của cô cũng cao hơn cô ấy.
Thiết Thúy có thể tham gia hội nghị Huấn luyện Nhân tài Đặc biệt cao cấp như vậy, nhưng Hàn Băng thì chưa chắc.
Nhưng suy đi nghĩ lại, Hàn Băng đặc biệt đề cập đến cuộc hội nghị này cũng là ám chỉ cô ấy sẽ tham dự sao?
Nếu đúng là vậy…
Lục Tân nhíu chặt mày: Lúc mình tham dự thì nên mặc quần áo gì?
Sau khi hẹn đến đó cùng nhau, Lục Tân cúp điện thoại, nghĩ đến chuyện cực kỳ quan trọng này, hắn liền trở lại văn phòng.
Vừa ngồi xuống buồng, chợt thấy vừa rồi chủ nhiệm đi xuống lầu, không biết là làm gì, đến trước mặt hắn với nụ cười thân thiện trên khuôn mặt, cười nói:
“Tiểu Lục, đêm nay tan làm đừng vội về nhà, ta có chuyện…”
“Ừm? Chuyện gì vậy?”
Lục Tân nhìn với vẻ khó hiểu.
Khi không phải dọn dẹp, hắn sẽ đến trạm gác để tiếp tục huấn luyện hàng đêm.
Nếu không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, hắn cũng sẽ không chen ngang thế này, dù sao mỗi ngày đều được trợ cấp 200 tệ…
“Chuyện là phó tổng công ty chúng ta đã xuống kiểm tra…”
Chủ nhiệm nhìn Lục Tân với vẻ tươi cười:
“Với tư cách là nhân viên gương mẫu của tháng này, đồng thời là ứng cử viên phụ trách, tối nay muốn ngươi cùng đi ăn…”
Lục Tân vừa nghe thấy chuyện này, lập tức đồng ý:
“Được được.”
“Ha ha, khi tan làm thì ngồi xe của ta mà qua đó.”
Chủ nhiệm vừa cười vừa nói, sau đó sắc mặt lại có chút gây khó dễ, hạ giọng nói:
“Nhưng ta có một yêu cầu nho nhỏ…Dù gì người ta cũng là Phó tổng của tập đoàn, buổi tối lúc đi ăn, có thể…đừng mang theo súng, có được không?”
Lục Tân nhíu mày với vẻ khó xử.