Mặt Trăng Đỏ

Chương 363: Hệ Tạo Mộng

Chương 363: Hệ Tạo Mộng


"Dị biến giả thuộc hệ tạo mộng?"
Hàn Băng lập tức phản ứng lại ngay, bình tĩnh nói:
"Hắn giống như bị ám chỉ tâm lý một cách cực kì mãnh liệt, tạo thành một dục vọng vặn vẹo..."
"Đúng."
Lục Tân nói:
"Ta cũng cảm thấy có thể là như vậy, cho nên ta nghĩ tới một chuyện..."
Hàn Băng dịu dàng nói:
"Đan Binh tiên sinh, nếu quả thật có dị biến giả hệ tạo mộng đang gây ảnh hưởng tới hắn, có nghĩa là tình huống ở đó tương đối nghiêm trọng rồi. Hơn nữa, dị biến giả hệ tạo mộng không giống những người khác, họ thuộc về loại ảnh hưởng... rất khó đối phó..."
"Loại ảnh hưởng?"
Lục Tân nghe đến đó liền sửng sốt cả người, cảm thấy dường như mình đã nghe thấy lời này ở đâu đó rồi.
Hàn Băng vội giải thích:
"Đây cũng là một bộ phận trong huấn luyện dị biến giả, học nhanh lắm."
"Sau sự kiện Mặt Trăng Đỏ, ngày càng xuất hiện nhiều dị biến giả, bên chúng ta có một phương pháp là ghi lại, mỗi khi phát hiện một loại năng lực mới, chúng ta sẽ ghi chép lại, đồng thời đặt tên cho nó, sau đó chia sẻ trong liên minh."
"Nhưng vì có rất nhiều năng lực khan hiếm và méo mó nên ghi chép của chúng ta cũng khó mà hoàn chỉnh."
"Một số thời khắc chỉ tóm được một mặt hoặc một phần đặc tính của năng lực, rất khó ghi chép đầy đủ."
"Bởi vậy, chúng ta còn phân chia một số năng lực tương tự nhau thành những nhóm, dù không thể lập tức điều tra một cách hoàn chỉnh về năng lực của một vài đối thủ hay sinh vật kì dị nhưng cũng có thể căn cứ vào các loại khác nhau để tiến hành phỏng đoán đại khái và tham khảo."
"Hệ tạo mộng, hệ thôi miên, vốn đều thuộc dạng lấy năng lực của mình ảnh hưởng tới người khác nên gom chung vào loại ảnh hưởng."
"Mà hệ công chúa, hệ con rối đều thuộc về dạng năng lực điều khiển, nắm giữ người khác, cho nên gộp chung vào loại chi phối."
"Ngoài ra còn có loại vặn vẹo, loại khủng bố, loại địa ngục, v.v..."
"Phức tạp vậy cơ à..."
Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, đồng thời nghĩ tới, điều này na ná như những gì Tần Nhiên ở trấn nhỏ Khai Tâm từng nói.
Hắn vô thức hỏi:
"Còn nhóm hủy diệt là cái gì?"
Hàn Băng ngẩn người, cười nói:
"Nhóm hủy diệt nào? Hình như không có nhóm này đâu."
"À thế à."
Lục Tân nghĩ, hẳn mình nhớ nhầm nên không quan tâm nữa. Hắn im lặng một lát mới nói:
"Nhưng ta không định hỏi về cái này."
"Hử?"
Lúc này hẳn bên Hàn Băng đang treo một chuỗi dấu hỏi trên đỉnh đầu rồi.
Lục Tân hơi ngượng ngùng, mặt đỏ lên, nhưng vẫn quyết định hỏi:
"À cái đó... Chuyện này, nếu ta nhận thì không biết có tính là nhiệm vụ không? Thù lao là bao nhiêu?"
"..."
Hàn Băng im lặng một chốc mới nở nụ cười, vui vẻ nói:
"Đan Binh tiên sinh, đối phó với dị biến giả phạm tội và xử lí nguồn ô nhiễm là hai việc khác nhau nhé, vì những dị biến giả phạm pháp này nếu không bị ràng buộc, thường sẽ dùng năng lực của mình gây ảnh hưởng cực lớn đối với thành phố Thanh Cảng, thù lao xử lí những chuyện có liên quan đến họ ít nhất cũng phải năm mươi ngàn nha..."
"Bép!"
Lục Tân búng rớt tàn thuốc dài ngoằng, gương mặt lộ một nụ cười vui vẻ:
"Tốt quá."

"Ta có thể giúp ngươi!"
Khi Lục Tân trở lại văn phòng liền nhìn thấy phó tổng Tiếu đang thấp thỏm, không ngừng phủi túi áo, rồi lật gối trên sô pha, hình như đang tìm thuốc lá.
Lục Tân bình thản ngồi xuống đưa cho hắn một điếu thuốc, còn dùng bật lửa ZIPPO của mình giúp hắn châm lửa. Trong lúc phó tổng Tiếu nhìn cảm kích, hắn bình tĩnh nói ra quyết định của mình.
"Khụ...."
Phó tổng giám đốc đột nhiên ho khan liên tục, một phần là vì không quen mùi thuốc, một phần là vì kích động.
Khói thuốc bay dữ dội khiến hắn cay đến chảy nước mắt:
"Ngươi thật sự giúp được ta à?"
Lục Tân nhíu mày nhìn hắn dập điếu thuốc mới hút được một lần rồi gật đầu.
"Tốt, tốt...."
Phó tổng Tiếu phấn khích đến mức bật dậy, nhưng sau khi đứng lên hắn lại không biết nên làm gì, cả người run run lên:
"Nếu ngươi có thể giúp được ta, ta sẽ..... ta sẽ trả cho ngươi năm vạn..... à không, mười vạn nhé...."
"Hả?"
Lục Tân bất ngờ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hắn.
Vị phó tổng giám đốc này không hiểu ý nên hơi hốt hoảng, chột dạ nói:
"Hay là…. tăng thêm?"
Lục Tân thầm kích động, thật là hối hận chết được.
Sao lại gọi điện cho Hàn Băng chứ?
Nhưng nghĩ lại gọi thì cũng đã gọi rồi, Hàn Băng cũng đã giúp trình đơn lên cấp trên, việc này đã trở thành việc công rồi.
Việc công thì không thể thu thêm tiền của người ta được.
Lục Tân cảm thấy lòng đau như cắt, vô cùng khó chịu nhìn phó tổng giám đốc, giọng điệu giận dỗi:
"Bọn ta là người có quy tắc riêng, không nhận tiền bừa bãi! ! !"
Phó tổng giám đốc bị ánh mắt của hắn dọa sợ, thầm nghĩ không lẽ vừa rồi nhắc đến tiền nên đã xúc phạm hắn rồi ư?
Đúng vậy, có vẻ hắn là người có tuyệt kỹ, có khí chất khi xem tiền bạc như cỏ rác....

Sau khi kiềm nén sự phấn kích của mình, hắn bình tĩnh hỏi:
"Khi nào thì được?"
Lục Tân vẫn chưa hết bức bối, nặng nề hít một hơi, rồi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng:
"Tan làm tính tiếp!"
Phó tổng giám đốc liên tục gật đầu, nhưng vẫn còn quá quan tâm nên hắn lại hỏi:
"Tại sao?"
Lục Tân quay đầu liếc nhìn hắn:
"Vì ta còn phải đi làm."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất