Chương 370: Rơi Vào Giấc Mơ
Lúc này, nữ thư ký trước mặt rốt cuộc cũng có phản ứng, dường như vẻ mặt dịu dàng của Lục Tân khiến cô ta đỡ căng thẳng hơn.
Cô ta mở miệng hét lên với vẻ mặt đầy đe dọa:
“Sao ngươi lại dám…”
Tuy nhiên, cô ta còn chưa kịp nói hết lời, Lục Tân đã đột nhiên mỉm cười liếc nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi:
“Chính ngươi đã đưa thẻ phòng cho chúng nó sao?”
Bị câu nói này của Lục Tân nói trúng, nữ thư ký lập tức sững sờ.
Sau đó, Lục Tân nhìn cô ta rồi lắc đầu, như thể đã nhìn thấy tất cả những suy nghĩ trong lòng cô ta:
“Ghen rồi sao? Suy nghĩ của ngươi thật là bẩn thỉu…”
Lục Tân vừa nói, vừa di chuyển họng súng xuống dưới rồi bóp cò.
“Pằng!”
Phát súng này đã bắn vào chân cô thư ký.
m thanh dữ dội trong không gian chật hẹp này nghe cực kỳ chói tai, mọi người đều giật mình.
Hai đứa trẻ bị tiếng súng làm cho sự hãi đến nỗi đột ngột ngừng la hét.
Vẻ tức giận và nguyền rủa vừa mới chồng chất trên khuôn mặt nữ thư ký bỗng chốc biến mất sạch sẽ.
Đám vệ sĩ vừa lao tới cửa đã sợ đến mức lảo đảo, vừa lăn vừa bò về phía hai bên cửa phòng.
Sự việc đã được xử lý hoàn hảo.
Làm xong, Lục Tân lại cúi đầu nhìn Tiếu Viễn ở dưới đất.
Tiếu Viễn – người đang ra sức giãy giụa vì bị giật mình bởi tiếng súng vừa rồi lúc này cũng đã ngừng giãy giụa.
“Sự việc đã bị gián đoạn?”
Lục Tân tỏ ra không mấy hài lòng.
Đúng lúc này, sau lưng Tiếu Viễn đột nhiên mọc ra một cánh tay trắng bệch.
Cánh tay trắng bệch đó xuất hiện một cách quỷ dị, trực tiếp vươn ra từ sau lưng hắn rồi chụp lấy bắp chân của Lục Tân.
Cùng lúc đó, Lục Tân cảm giác được ý thức của mình bỗng nhanh chóng rơi xuống.
…
Thế giới xung quanh bắt đầu điên đảo cả lên, tựa như một cái màn hình thật lớn không ngừng chớp tắt.
Lục Tân cảm thấy chân của hắn như bị một bàn tay tóm chặt lấy và kéo mạnh, hắn cảm giác như cả thế giới bị đảo lộn.
Theo sự biến ảo không ngừng của khung cảnh xung quanh, lúc thì hắn cảm thấy bản thân vẫn còn đang nằm trong phòng khách sạn, lúc lại có cảm giác như thể mình đã bước chân vào một thế giới khác, tựa như một người sắp chìm vào giấc ngủ rồi đột ngột tiến vào cơn mơ lúc nào không hay.
Hắn tỉnh lại…
"Là dị biến giả hệ dệt mộng gây ảnh hưởng cho ta ư?"
Vẻ mặt của Lục Tân rất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng suy nghĩ về vấn đề này.
Đầu tiên, hắn phóng mắt quan sát xung quanh. Sau khi xác định chắc chắn rằng ở đây không có nguồn ô nhiễm hay dị biến giả nào khác đủ mạnh để có thể tác động lên mình, hắn mới khẳng định một điều là quả thật vấn đề nằm ở bàn tay mọc ra từ trong người Tiếu Viễn kia.
"Đây chính là sức mạnh mà tên dị biến giả hệ dệt mộng đã để lại trong người Tiếu Viễn;. Dờng như nó cảm nhận được Tiếu Viễn đang trong giai đoạn mấu chốt để hoàn thành giấc mơ ám thị nhưng lại bị ngoại lực chặn lại, bởi vậy cỗ sức mạnh này mới chủ động xuất hiện, muốn kéo ta vào mộng?"
Suy nghĩ của Lục Tân rất rõ ràng, mạch lạc. Hắn bình tĩnh phân tích tình huống hiện tại, hơn nữa hiệu suất cũng rất cao.
Sau khi tìm ra được một nguyên nhân hợp lý cho chuyện này, hắn lập tức cúi người, chộp bàn tay đang nắm chặt chân mình lên. Dù bản thân không thông thạo chuyện xé đồ như em gái nhưng cũng đủ để hắn đối phó với cái tay này.
"Ầm!"
Ngay tại thời điểm Lục Tân sắp bắt được bàn tay kia, nó đột ngột biến mất. Cảnh tưởng chớp tắt xung quanh cũng biến mất theo, Lục Tân lại có cảm giác bản thân đã quay về với thế giới thật.
Bây giờ, hắn vẫn đang ngồi trong phòng khách sạn, Tiếu Viễn té ngã trên đất, còn nữ thư ký thì ôm cái chân đau khóc thút thít.
Lúc này, bảo vệ đứng chờ ngoài cửa đã vọt vào phòng, thấy nữ thư ký ngã ngồi xuống, lại thấy Lục Tân đang cầm súng trong tay, cảnh tượng này khiến họ cực kỳ ngạc nhiên. Ai nấy vội vàng rút súng tiểu liên đang giắt sau lưng quần ra, chĩa thẳng họng súng về phía hắn, bóp cò.
"Bằng bằng bằng..."
Từng viên đạn được bắn ra liên tục, bay thẳng đến trước mặt Lục Tân. Lục Tân hơi cau mày, bây giờ, một là hắn né sang một bên, hai là giơ súng bắn trả. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hề cử động, cứ thế để mặc cho viên đạn bắn vào cơ thể.
Viên đạn xuyên qua người hắn, để lại vô số lỗ hổng đỏ rực, cảm giác đau đớn khó mà tưởng tượng nổi cũng lập tức ập tới.
Lục Tân cảm thấy sức sống của mình đang dần trôi đi thật nhanh theo dòng máu, ngay cả sức lực để giữ vững cơ thể cũng không còn. Nhưng ngay lúc sắp ngã xuống, hắn khẽ cúi đầu, nhìn xuống cơ thể mình.
Trong lúc nghiêm túc quan sát cơ thể, hắn chợt phát hiện trên người mình không hề có vết đạn nào, mà cảm giác đau đớn cũng biến mất một cách đột ngột.
Bây giờ mình đang nằm mơ...
Tại thời điểm bản thân bắt lấy bàn tay nhợt nhạt kia, cánh tay lại đột nhiên biến mất, nhưng hóa ra không phải biến mất thật, mà là chính lúc đó, nó đã thành công kéo mình vào trong giấc mơ.
Một giấc mơ dựa trên hiện thực.
Vậy phải làm sao để phá vỡ giấc mơ này đây…