Mặt Trăng Đỏ

Chương 373: Bóng Trắng

Chương 373: Bóng Trắng


“Đây là đâu...”
Lục Tân chợt run lên, không từ nào có thể lý giải được tâm trạng của hắn bây giờ.
Hắn cảm thấy nơi đây vô cùng thân thuộc, nhưng không nhớ được rằng đã thấy từ lúc nào.
Hắn chỉ có thể khẳng định một điều, là cảm giác trong lòng hắn bây giờ vô cùng phức tạp.
Sự bình tĩnh dựa vào việc mượn “tầm nhìn của mẹ” trước đó đã biến mất hoàn toàn.
Trong lòng hắn xuất hiện tâm trạng sợ hãi mà đã lâu chưa thấy.
Tâm trạng đè nén tới cực điểm, hắn hít thở thật sâu, muốn duy trì sự trấn định.
Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy hành lang này thông thẳng về phía trước. Xa xa khoảng chừng bảy, tám mét là một cánh cửa gỗ màu xanh nhạt đang đóng chặt. Hắn nhòm qua ô cửa sổ chật hẹp, nhìn thấy đằng sau cánh cửa là một khu vực thí nghiệm vô cùng rộng lớn.
Lục Tân chợt tò mò.
Hắn không biết sự kích động và khát khao ấy tới từ đâu, hắn rất muốn làm rõ cảnh tượng trong giấc mộng này là thế nào.
Hắn bước từng bước nặng nề, chậm rãi đi về phía trước.
Nhưng hắn vừa mới bước một bước, đã cảm giác được có một luồng sức mạnh đang kéo mình lại.
“Tạch tạch tạch...”
Tiếng động vang lên bên tai không ngừng. Có ai đó đang liên tục búng tay để ra ám hiệu.
Cùng lúc đó, thế giới xung quanh bắt đầu trở nên rung lắc, xuất hiện từng vết rách, giống như một chiếc TV vỡ vụn, xuất hiện vết nứt trên màn hình.
Lục Tân giơ tay lên thì thấy cái bóng màu trắng kia.
Nó xuất hiện trong bầu không khí đằng sau, đầu ngẩng lên, mái tóc rối tung, có thể cảm nhận được, vẻ mặt nó đầy lo âu và bối rối. Nó ra sức lùi về phía sau, như muốn liều mạng để rời khỏi thế giới này.
Dường như nó không ngờ tiềm thức của hắn có thể tạo ra một nơi như thế này.
Thông thường, lúc này nó nên bắt đầu tấn công hắn, nhưng nó lại sợ hãi theo bản năng.
Cho nên bây giờ, nó đang giãy giụa, rất muốn bỏ chạy.
Vì nó muốn rời đi nên thế giới bắt đầu trở nên không ổn định.
Dù sao, thế giới này được tạo ra nhờ sức mạnh của nó và tiềm thức của Lục Tân.
“Xoạt xoạt...”
Vào thời khắc thế giới chuẩn bị sụp đổ, bỗng Lục Tân xoay người chộp tới.
Khoảng cách giữa hắn và cái bóng kia rất xa, nhưng chỉ trong một động tác vươn tay, hắn tóm được nó một cách mạnh mẽ. Sau đó, cho dù nó giãy dụa, hắn vẫn ra sức kéo nó về phía mình. Chưa bao giờ hắn gắng gượng để túm lấy một vật gì đó như lúc này.
Lục Tân tóm chặt lấy cái bóng màu trắng, hắn cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ toàn thân nó.
“Nếu đã tới rồi thì ở lại một lát với ta đi...”
Lục Tân nói với cái bóng, tuy giọng nói rất dịu dàng nhưng lại không cho phép nó từ chối.
Sau khi bắt được nó, thế giới này lại trở nên ổn định như cũ.
Lục Tân không quan tâm trong tay mình đang cầm nắm thứ gì, chỉ cần đảm bảo nó không thể chạy trốn, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Còn cái bóng màu trắng trong tay hắn đang không ngừng run rẩy, vặn vẹo.
Nó chưa từng cảm thấy sợ hãi như bây giờ, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào hoang đường như thế. Mặc dù nó chỉ là tinh thần lực còn sót lại, nhưng nó vẫn nhớ rằng trước đây, bất cứ người nào bị ảnh hưởng đều liều mạng muốn rời khỏi cảnh tượng trong giấc mơ, quay lại thế giới hiện thực, đó là bản năng sinh tồn. Nhưng chỉ có lúc này, nó muốn rời đi nhưng người nhập mộng lại khăng khăng muốn ở lại...
Quan trọng là ý chí của người nhập mộng quá mạnh mẽ, nó không phải đối thủ của hắn.
Nó bị áp chế ngay trong giấc mơ do mình tạo ra.
Hoặc có lẽ phải nói là, bị bắt cóc...
Lục Tân không có thời gian chú ý tới suy nghĩ của bạn đồng hành, hắn nóng lòng muốn khám phá thế giới này.
Không biết là vì thế giới này ở trong mơ, hay là do nguyên nhân nào khác.
Bầu không khí xung quanh chứa rất nhiều sức mạnh bị bóp méo, khiến phạm vị tầm nhìn trở nên nhạt nhoà, vô định.
Từng cơn gió lạnh thổi xuyên qua hành lang heo hút, quấn quýt quanh người Lục Tân.
Dường như có rất nhiều thứ mà hắn không thấy được đang vây quanh hắn.
Hành lang không rộng, không gian xung quanh cũng không lớn. Nhưng Lục Tân lại cảm nhận được rõ ràng, có vô số cặp mắt đang dõi theo hắn chăm chú ở nơi mà hắn không thể nhìn thấy.
Chúng không mang thái độ thù địch với hắn, mà thay vào đó là sợ hãi. Lục Tân phát hiện ra, chủ nhân của những ánh mắt ấy đang run lẩy bẩy, nhìn hắn bằng ánh mắt hoảng sợ tới cực độ nhưng lại không dám trốn chạy, nó còn phát ra tiếng kêu rên mà hắn không thể nghe thấy.
Trái lại với hắn chính là cái bóng đang bị Lục Tân túm chặt trong tay.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, dường như nó sợ hãi tới mức không thể nào hình dung, hay phải nói là... dằn vặt.
Cơ thể nó giống như bóng người chuyển động liên tục dưới nguồn sáng.
Ở nơi nguồn sáng chiếu xuống, nó không ngừng biến dạng, tan rã ra, rồi lại trở về hình dạng ban đầu.
Dường như mỗi lần biến hoá lại càng sợ hãi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất