Mặt Trăng Đỏ

Chương 374: Ký Ức Bị Lãng Quên

Chương 374: Ký Ức Bị Lãng Quên


Lục Tân đi chầm chậm trong hành lang trống trải.
Những âm thanh vừa mới tiếp cận hắn đã biến mất một cách kỳ lạ.
Nhưng vào lúc hắn lơ đãng, chúng lại xuất hiện đột ngột.
Khi đi tới cuối hành lang, hắn đẩy một cánh cửa đang khép hờ ra, ngọn đèn đằng sau cửa lập tức sáng lên.
Thậm chí Lục Tân còn nghe thấy tiếng “ong ong” khi dòng điện đi qua đèn chân không.
Lục Tân vừa đẩy cửa ra đã thấy một vật màu đen kịt nằm trên mặt đất.
Hắn ngẩn người, nhìn kỹ lại mới thấy đó là một người bị biến dạng.
Cơ thể hắn bị bao phủ bởi một loại vật chất màu đen, không rõ gương mặt thế nào. Lục Tân chỉ thấy người đó mặc một chiếc áo blouse trắng, là một người đàn ông, cơ thể biến dạng thành hình dáng kỳ quái, miệng há to, hắn còn cảm nhận được người đó đã sợ hãi thế nào trước khi chết.
Lục Tân nhìn người đó một lát, thấy bảng tên bên trên áo blouse trắng.
Bảng tên vẫn chưa bị che kín, hắn nhìn thấy mấy chữ “Mặt Trăng Đỏ”, “hạng mục”, “nghiên cứu” mơ hồ.
Lục Tân không định nhặt bảng tên lên, hắn ngẩng đầu, thấy phía trước là một hàng cửa phòng đang khép chặt giống như ngục giam, hay phải nói là phòng bệnh. Cửa của nhiều căn phòng vốn được mở ra, nhưng lại bị gió thổi đóng lại.
Giá kim loại gắn lên cánh cửa đã đổ sập xuống, xung quanh là các loại thuốc vung vãi tán loạn, chất đống trên mặt đất.
Có cánh cửa bị máu bắn tung toé, thậm chí còn nhìn thấy vết móng tay người cào bên trên cửa.
Lục Tân cảm thấy hơi mơ hồ, hắn nhìn kỹ lại, thấy ở phía xa có ba cánh cửa đang đóng chặt.
Cảm giác kích động, căng thẳng trong lòng Lục Tân lại trở nên mãnh liệt hơn.
Lục Tân rảo bước về phía trước, hắn cảm nhận được hai chân mình đang run lên.
Hắn bước tới cánh cửa đang đóng đầu tiên.
Sau đó, hắn đưa gương mặt tới gần cửa sổ, cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, nhìn vào bên trong.
Trong phòng tối om, hắn đành nương theo ánh sáng hành lang mà căng mắt ra nhìn, bên trong có rất nhiều dụng cụ và giường phẫu thuật. Trong góc căn phòng có cả vài con gấu bông bị xé nát, ném mỗi mảnh một nơi.
Tâm trạng khác thường trào dâng như ngọn lửa ngùn ngụt.
Lục Tân cảm giác được rằng, cái bóng hung ác bị mình túm chặt không thể chạy trốn kia đang sợ hãi tới cùng cực. Nó liều mạng giãy dụa, khóc lóc om sòm, muốn thoát ra ngoài thật nhanh.
Nhưng Lục Tân lại dùng hết sức kéo nó lại, ép nó phải giúp mình ổn định khung cảnh trong giấc mơ.
Sau đó, hắn lại nhón chân lên, tiếp tục nhìn vào thế giới đằng sau cánh cửa đóng chặt, muốn tìm kiếm thứ gì đó theo bản năng.
Hắn cảm giác rằng, trong căn phòng này nhất định có gì đó.
“Rầm!”
Ngay lúc này, một đôi mắt bất ngờ xuất hiện trên ô cửa sổ mà Lục Tân nhìn qua.
Đó là một đôi mắt bị treo ngược, toàn lòng trắng.
Ngay lúc này, Lục Tân cảm thấy quen thuộc tới lạ kỳ.
Thậm chí, trong đầu hắn dâng lên nỗi bi thương khác lạ, che lấp đi ý thức vốn có của hắn.
Nhưng trong tay Lục Tân lại trống không.
Đầu hắn bắt đầu đau nhức, thế giới xung quanh dần dần tan vỡ.
Hắn đang dần quay lại thế giới hiện thực.
Cái bóng bị hắn túm chặt trong tay đã hoàn toàn biến mất rồi.
Nó đã tiêu hao rất nhiều sức lực để xây nên cảnh tượng trong mơ, lại còn bị Lục Tân túm chặt, không thể chạy trốn. Kết quả, Lục Tân mượn sức mạnh của nó, gắng gượng ở lại trong giấc mơ chừng hai mươi giây. Khoảng hai mươi giây này được duy trì dựa vào việc tiêu hao năng lượng của nó. Rốt cuộc, ngay lúc Lục Tân nhìn thấy cặp mắt kia, tinh thần lực của nó đã bị tiêu hao hết rồi.
Bên tai Lục Tân vang lên tiếng khóc gào của phụ nữ và tiếng bảo vệ ngoài cửa can ngăn.
Hắn nhìn xung quanh, phát hiện mình đã về tới thế giới hiện thực.
Hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhận ra quá trình ban nãy mình trải qua chưa quá ba giây.
Vừa nãy, khi cánh tay trắng nhợt kia kéo lấy tay hắn, hắn đã nã một phát súng về phía nữ thư ký kia. Hành động đó dẫn đến trong khoảng thời gian chưa tới ba giây, nữ thư ký nằm trên mặt đất kêu gào, đồng thời rơi vào trạng thái nửa hôn mê, không thể làm gì hắn cả. Còn bảo vệ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng súng, sợ hãi lánh sang hai bên, hô to:
“Xin hãy khống chế bản thân...”
“Nổ súng trong thành phố là vi phạm pháp luật...”
“Người ở Phòng Cảnh vệ sắp đến rồi, ngươi còn có cơ hội hối cải...”
“Không nên kích động...”
Tuy mọi thứ vẫn chưa ra khỏi tầm kiểm soát của hắn nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy mất mát lạ thường.
Hồi lâu sau, hắn chán nản ngồi xuống ghế.
Tuy những cảnh tượng ban nãy chỉ xảy ra trong mơ, hơn nữa chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi nhưng cảm giác ấy vẫn luôn bao trùm lên hắn.
Hắn ngồi một lúc lâu rồi mới phản ứng lại, cảm thấy đôi mắt của mình có gì đó là lạ.
Hắn đưa tay quệt mắt theo bản năng, phát hiện ngón tay dính chất lỏng trong suốt.
Hoá ra hắn đã khóc…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất