Chương 375: Không Ai Kỳ Thị Hết
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Sau khi Tiếu Viễn dần thích ứng và tỉnh táo lại, đập vào mắt hắn là căn phòng hỗn loạn.
Ở đầu giường, em trai hắn đang ngồi khóc. Còn em gái thì ngồi trước ngăn kéo tủ, liên tục dụi mắt. Không biết hai đứa đã trải qua chuyện gì mà sợ tới mức run lẩy bẩy. Còn hắn thì đang nằm trên đất, phần lưng đau đớn, xương cốt rã rời.
Thư ký của hắn đang ôm bắp đùi, rơi vào trạng thái hôn mê, máu trên đùi cô ta thấm ướt quần tất.
Mấy tên vệ sĩ đều lánh ở ngoài cửa, không dám thò đầu vào, chỉ nghe thấy giọng họ:
“Thưa ngài, ngài đừng vì tình yêu mà làm những chuyện ngu ngốc...”
“Chúng ta thông cảm cho tất cả những kiểu tình yêu trong xã hội mà, thành phố Thanh Cảng không hề kỳ thị...”
“Rốt cục là làm sao vậy?”
Hắn ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Lục Tân ngồi ở hàng ghế bên cạnh.
Lục Tân cầm khẩu súng trong tay, gục đầu xuống che đi khuôn mặt, có thể cảm nhận được rằng hắn đang rất hụt hẫng.
“Đại sư... đại sư Lục, thế này là thế nào?”
Tiếu Viễn rất nhức đầu, ban nãy hắn vừa uống hết một chai rượu mạnh thì giật mình tỉnh dậy, bây giờ đầu óc hắn còn đang quay cuồng.
Nhất là khi nhìn thấy căn phòng hỗn loạn như vậy, hắn càng cảm thấy khủng hoảng hơn.
“Hả?”
Lục Tân nghe thấy hắn gọi, lát sau mới phản ứng lại, chậm rãi ngẩng đầu..
Dường như Tiếu Viễn cũng cảm nhận được rằng, hắn cũng phải mất một lúc lâu để thích ứng, sau đó mới tỉnh táo lại dần, ánh mắt dần có tiêu cự.
“Đừng gọi ta là đại sư.”
Lục Tân nhìn lướt qua xung quanh, cất súng đi, thở dài thườn thượt.
“À, chuyện này...”
Tiếu Viễn cảm thấy sợ hãi:
“Lục ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ta còn nhỏ tuổi hơn ngươi nữa đấy.”
Lục Tân trả lời rất khẽ:
“Thực ra cũng chẳng có chuyện gì, giải quyết xong xuôi hết rồi.”
“Xung quanh như thế này mà gọi là giải quyết xong xuôi rồi sao?”
Tiếu Viễn bối rối, nhìn lướt qua hai đứa em đang gào khóc, rồi nhìn thư ký hôn mê bất tỉnh, chảy một vũng máu, hắn không hề hay biết vì sao mọi người lại thành ra như vậy, chỉ cảm thấy dường như mọi chuyện lại nghiêm trọng hơn rồi...
“Ban nãy, khi ta đang giúp ngươi giải quyết vấn đề, thì cô thư ký này của ngươi...”
Lục Tân đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giải thích cho Tiếu Viễn:
“Có lẽ cô ta vẫn thích ngươi, còn hiểu lầm chuyện gì đó, cho nên vào lúc quan trọng nhất, cô ta đã đưa thẻ mở cửa phòng cho em trai và em gái của ngươi. Vì thế, khi ngươi đang tạo nên cơn ác mộng kia, chúng vọt vào, suýt thì biến cơn ác mộng thành hiện thực... Để giải quyết vấn đề cho ngươi, ta đành phải làm như vậy để ứng phó...”
Nói đoạn, hắn nhìn qua vết thương đạn bắn trên đùi cô thư ký, sắc mặt không hề thay đổi.
Hắn chỉ dừng lại một chút rồi nói:
“Nhưng ta ra tay hơi nặng thì phải.”
“Tuy ngươi nói mình ra tay hơi nặng, nhưng ta lại cảm thấy ngươi không hề nghĩ như vậy...”
Tiếu Viễn vô thức nghĩ như thế, hắn nhanh chóng hiểu ra những chuyện vừa mới xảy ra qua lời kể của Lục Tân.
Hắn vẫn còn ký ức sâu đậm với những gì xảy ra trong giấc mơ, nghĩ tới những hành động của bản thân ban nãy, thậm chí còn suýt nữa làm em trai và em gái bị thương, hắn càng nghĩ càng sợ, cơ bắp trên mặt căng chặt, nhìn thư ký bằng ánh mắt nghiêm khắc.
Nhưng thấy cô ta đang ôm bên chân bị thương, nằm bất tỉnh trên đất, hắn không nhẫn tâm nói câu nào.
Trái lại, hắn hô to:
“Các ngươi mau vào đi, không sao đâu, mau đưa cô ta tới bệnh viện...”
Nghe thấy lời nói của Tiếu Viễn, một tên vệ sĩ đánh bạo ló đầu vào, thấy Tiếu Viễn đã tỉnh lại, Lục Tân vẫn bình an vô sự ngồi trên ghế, hắn đã cất súng đi rồi. Lúc bấy giờ, tên vệ sĩ mới vọt vào, bế nữ thư ký lên, chạy như bay ra ngoài.
Tiếu Viễn lại nói tiếp:
“Bốn người khiêng một người à? Hai người vào đưa Duy Duy và Đồng Đồng ra ngoài đi.”
Đám vệ sĩ lập tức cử ra hai người, đưa hai đứa em đang khóc ra ngoài, thấy bọn chúng vô cùng sợ hãi, Tiếu Viễn cũng lo lắng, muốn làm mặt xấu để chọc hai đứa em cười, nhưng em gái vừa nhìn thấy gương mặt cố tình làm xấu của hắn, sợ tới mức thét chói tai, rống lên to hơn.
“Ai da...”
Tiếu Viễn vừa gấp gáp lại bất đắc dĩ, vỗ trán mình.
Lục Tân nhìn bốn tên vệ sĩ tay chân loạng quạng, không khỏi nhíu mày.
Quả là nhóm chi viện vẫn thạo việc hơn nhiều...
Hắn định thần lại, nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy cảnh tượng hỗn loạn.
Trong khách sạn, có rất nhiều khách bị kinh động, lúc này, họ đang lén lút thò đầu vào thăm dò.
Một vài nhân viên phục vụ và bảo vệ khách sạn cũng chạy tới, hoảng sợ chỉ dám nhìn từ xa.
Hắn còn nghe thấy tiếng chuông báo động ở bên ngoài.
Dù Tiếu Viễn đang ở trong trạng thái mơ hồ, nhưng hắn vẫn cố gắng xử lý cho xong việc này.
Lục Tân điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn về phía Tiếu Viễn đang hoảng sợ:
“Có lẽ sau đây sẽ xảy ra vài chuyện phiền phức, cần ngươi xử lý giúp ta, nhưng chắc chắn một điều rằng, sau đêm nay ngươi sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.”
Tiếu Viễn nghe tin này, trên mặt lộ ra vẻ kích động:
“Cứ như vậy... giải quyết xong rồi sao?”
“Phải nói là giải quyết được phần lớn rồi.”
Lục Tân gật đầu với hắn:
“Còn một việc quan trọng hơn, nhưng ta phải đi gọi điện thoại đã.”