Chương 376: Lôi Ra Hỏi
Lục Tân nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiếu Viễn, nở một nụ cười miễn cưỡng:
“Ngươi giải quyết những chuyện vừa xảy ra đi đã.”
Hắn vừa nói vừa cầm túi của mình, đi ra khỏi cửa.
….
Lục Tân đi tới một góc tương đối yên tĩnh của khách sạn, sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai nghe lén, hắn mới gọi điện thoại.
“Đã xác định được rồi, quả thật hắn ta bị ô nhiễm, hoặc có lẽ là bị ảnh hưởng.”
Về bản chất, ảnh hưởng của dị biến giả và nguồn ô nhiễm đối với con người là giống nhau.
Nhưng một cái là cố tình, một cái là vô ý, vì thế lúc thuật lại, cần phải phân biệt cho rõ ràng.
“Được!”
Bên phía Hàn Băng vang lên tiếng gõ bàn phím, cô nói:
“Đan Binh tiên sinh, sao bên kia hỗn loạn quá vậy?”
“Xảy ra chút chuyện nhỏ, ta đã nã một phát súng.”
Lục Tân nhẹ giọng giải thích.
Hàn Băng lập tức cảm thấy căng thẳng:
“Đan Binh tiên sinh, ngươi có sao không?”
Lục Tân nói:
“Ta không sao.”
Hàn Băng lại hỏi tiếp:
“Vậy đối phương thế nào?”
“Cô ta bị thương nhẹ.”
“...”
Hàn Băng thở phào nhẹ nhõm:
“Được, ta sẽ xử lý.”
Ngay sau đó, bên Hàn Băng vang lên tiếng gõ bàn phím và truyền tài liệu. Bốn năm giây sau, cô cầm điện thoại lên:
“Đã liên hệ được rồi, Đan Binh tiên sinh, bây giờ ngươi hãy tóm tắt những chuyện đã xảy ra đi.”
“Dựa theo kế hoạch lúc trước, ta quan sát trạng thái sau khi đi vào giấc ngủ của đối tượng...”
Lục Tân chậm rãi thuật lại những chuyện vừa mới xảy ra:
“Nhưng kỳ lạ ở chỗ này, khi ta ngăn cản hắn, dường như tinh thần lực của người tạo mộng để lại trong cơ thể hắn muốn ảnh hưởng tới ta, kéo ta vào cảnh trong mơ, nhưng... Nó lại nhanh chóng biến mất...”
Hắn ngừng lại giây lát rồi bổ sung tiếp:
“Bây giờ, trên người Phó Tổng giám đốc Tiêu không còn sức mạnh tinh thần còn sót lại nữa rồi.”
“Biến mất rồi sao?”
Hàn Băng lắng nghe vô cùng nghiêm túc, cô không ngắt lời mà đợi Lục Tân nói xong mới hỏi:
“Ngươi đã xử lý nó?”
Lục Tân phủ nhận:
“Ta không làm gì nó cả.”
“Nếu là như vậy, thì tại nó lại tự biến mất?”
Hàn Băng không hề nghi ngờ, phân tích chậm rãi:
“Theo lẽ thường, dị biến giả hệ tạo mộng sẽ liên tục duy trì sức mạnh mang tính ám thị với người bị hại, dẫn đến chính mình trở nên yếu ớt bất thường. Sức mạnh tinh thần không vượt quá một trăm, thậm chí có khả năng chỉ hơn mười, hoặc thấp hơn nữa. Cho nên khi nó dồn sức để ảnh hưởng tới dị biến giả, sẽ càng tiêu hao sức mạnh của mình hơn...”
“Ừm...”
Lục Tân hơi trầm ngâm, cảm thấy Hàn Băng phân tích không đúng lắm:
“Dường như nó không yếu ớt tới vậy đâu...”
Hắn nghĩ lại, lắc đầu, nói với vẻ thương xót:
“Bỏ đi, đúng là cũng yếu thật.”
Đỉnh đầu Hàn Băng xuất hiện một dấu hỏi nho nhỏ.
Lục Tân không vướng bận vấn đề này, ngẫm nghĩ rồi hỏi:
“Dị biến giả này có phần kỳ lạ. Nhưng ta vẫn chưa chắc chắn một số chuyện nên ta chưa thể làm báo cáo ngay được, chờ tới khi ta tìm hiểu những điểm kỳ lạ xong đã.”
“Được.”
Hàn Băng hiểu được sự cẩn trọng của Lục Tân:
“Đan Binh tiên sinh định điều tra như thế nào?”
Lục Tân nói:
“Đương nhiên là lôi hắn ta ra mà hỏi thẳng chứ sao.”
Tuy đã hợp tác với nhau lâu nhưng Hàn Băng vẫn phải ngừng một lát mới hiểu được cách giải quyết vấn đề đơn giản mà thô bạo của Lục Tân, cô cười nói:
“Quả thật cách đó có thể giải quyết được tất cả vấn đề... Đan Binh tiên sinh đã phát hiện ra manh mối nào rồi sao?”
“Đây cũng là chuyện ta muốn nói.”
Lục Tân lắc đầu, sau đó mới ý thức được rằng Hàn Băng không thấy được:
“Ban nãy, ta không thấy tạo mộng sư đó. Thứ đang ảnh hưởng hắn là sức mạnh tinh thần còn sót lại. Sau khi lượng sức mạnh tinh thần ấy bị tiêu hao hết, thậm chí ta còn không thấy bất cứ dấu vết gì trên người hắn.”
“Điều ấy nói rõ rằng, tạo mộng sư kia sử dụng sức mạnh của mình một cách vô cùng thuần thục.”
Hàn Băng ngừng một chút rồi mới nói:
“Vấn đề này khá phức tạp. Dị biến giả hệ tạo mộng khá khác thường, rất khó phát hiện vết tích của họ. Hơn nữa, cho dù cách xa mục tiêu nhưng họ có thể dùng ám thị tâm lý để giết người từ xa. Nếu như vết tích để lại không sâu, thậm chí chúng ta còn khó phân biệt rõ đó là giấc mơ của người bị hại hay bị ảnh hưởng nữa. Muốn tìm ra hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Lục Tân đã tìm hiểu sâu về các tài liệu liên quan tới dị biến giả hệ tạo mộng nên hắn hiểu.
Giống với hạ độc vậy, giải độc là một chuyện, nhưng tìm ra người hạ độc lại là chuyện khác.
“Đan Binh tiên sinh, thực ra ngươi cũng có thể coi là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Trong điện thoại, giọng Hàn Băng hơi ngập ngừng, sau đó cô nói tiếp:
“Muốn tìm được dị biến giả hệ tạo mộng kia là một chuyện rất phức tạp. Có lẽ cần đào sâu về số liệu, ta kiến nghị ngươi giao lại cho trụ sở chính, nhờ nhóm điều tra làm.”
“Chuyện này...”
Dường như Lục Tân cảm thấy do dự, lát sau hắn mới hạ quyết định:
“Hay để ta làm đi!”
“Hả?”
Giọng nói Hàn Băng mang theo vẻ nghi hoặc:
“Đan Binh tiên sinh có cách giải quyết rồi sao?”
Lục Tân nói chậm rãi:
“Có ý tưởng rồi, có thể thử xem...”