Chương 377: Tìm Kiếm Chủ Mưu
“Ngài cảnh sát, ngươi phải tin ta, chúng ta không làm gì hết...”
“Đúng, chúng ta đang trừ tà...”
“Không phải, không phải, đừng nghe họ nói bậy, không phải tranh chấp tình cảm đâu...”
“Súng? Súng gì cơ?”
“Chúng ta không nổ súng...”
Trước cửa phòng khách sạn, Tiếu Viễn đang cố gắng giải thích chuyện nổ súng ban nãy với cảnh sát.
Đối với một chuyện gay gắt như “nổ súng”, cho dù thân phận của hắn có hiển hách đi chăng nữa vẫn không thể thuyết phục đối phương.
Hai vị cảnh sát mang sắc mặt nghiêm nghị lục soát phòng khách sạn, lại tra soát rộng ra xung quanh.
Khi Tiếu Viễn căng thẳng tới mức toát mồ hôi hột, nhưng nhất quyết không chịu “bán đứng” Lục Tân. Bỗng một vị cảnh sát cầm bộ đàm, đi sang một bên nói vài câu. Lúc quay lại, sắc mặt người đó đã thay đổi, nhỏ giọng nói với đồng nghiệp của mình vài câu. Ngay lúc này, Lục Tân đi tới, hai vị cảnh sát có phần căng thẳng, chào hỏi Lục Tân.
Giọng của họ không còn mang vẻ tra hỏi như ban nãy, mà thay vào đó là tôn kính:
“Ngài có cần trợ giúp không ạ?”
Tiếu Viễn ngây người, sao hai vị cảnh sát này thay đổi thái độ đột ngột quá vậy?
“Không cần đâu, cảm ơn hai người.”
Lục Tân nói cảm ơn với họ, hai người đó lập tức gật đầu, chào thêm một cái rồi mới rời đi.
Tiếu Viễn nhìn thấy cảnh này thì ngây người. Tuy hắn biết Lục Tân đang giúp mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không chân thật cho lắm.
Vậy là sự kiện nổ súng bắn người kết thúc rồi sao?
Sau khi nhìn thấy Lục Tân có thể tuỳ tiện ra vào Phòng Cảnh vệ, hắn đã đoán được thân phận của Lục Tân không hề đơn giản.
Nhưng bây giờ hắn vẫn phải cảm thán, trên thế giới này đúng là có những chuyện mình không thể tưởng tượng được.
Không phải cảm thán vì nhân viên của công ty mình lợi hại, mà vì sao hắn lại đi làm thuê cho mình cơ chứ?
“Đại sư... à không, Tiểu Lục... à không, Tiểu Lục ca...”
Tiếu Viễn thay đổi xưng hô liên tục mới tìm được một cách gọi hợp lý, hắn hỏi:
“Bây giờ ta... nên làm gì?”
“Ta nhỏ tuổi hơn ngươi mà.”
Lục Tân nhìn hắn một cái:
“Ngươi là lãnh đạo công ty, cứ gọi ta là Tiểu Lục.”
Da đầu Tiếu Viễn tê rần:
“Ta không phải loại lãnh đạo như thế...”
Lục Tân cảm thấy bất đắc dĩ, quyết định nhường hắn một bước, không so đo chuyện xưng hô nữa, mà sắp xếp lại mạch suy nghĩ:
“Bây giờ đã giải quyết xong chuyện ngươi mơ thấy ác mộng, tối nay ngươi có thể ngủ ngon. Nhưng vẫn còn một vấn đề là làm thế nào để tìm ra người khiến cho ngươi mơ thấy ác mộng. Ta sẽ đích thân trợ giúp ngươi xử lý chuyện này...”
“Người khiến cho ta mơ thấy ác mộng sao?”
Tiếu Viễn cả kinh, mở to hai mắt nhìn:
“Là có người... có người hại ta sao?”
Lục Tân gật đầu, nói:
“Đúng, có thể chắc chắn rằng, vì có người hãm hại nên ngươi mới mơ thấy ác mộng. Bây giờ ta mới chỉ giải quyết được vấn đề riêng của ngươi thôi, nhưng tiếp theo chúng ta phải tìm được hắn.”
“Được... được...”
Tiếu Viễn nghe xong thì run lên vì cảm kích.
Hắn cũng không biết bây giờ mình đang cảm thấy sợ hãi hay phẫn nộ nữa.
Lúc mới đầu liên tục gặp ác mộng, hắn gần như suy sụp. Thậm chí còn nghi ngờ có phải bản thân mình là biến thái hay không. Có Lục Tân giúp đỡ, trong lòng hắn cảm thấy xúc động và chờ mong. Chỉ cần không gặp phải những giấc mơ như thế nữa đã là mãn nguyện rồi. Nhưng bây giờ, sau khi biết được có người đứng sau sắp đặt những giấc mộng đó, hắn lại thấy phẫn nộ.
“Làm phiền Lục... Làm phiền Tiểu Lục ca rồi, nhất định...”
Mặt hắn nhăn nhó:
“Ngươi nhất định phải giúp ta tìm được hắn!”
Hắn không nghĩ ra nổi, rốt cục là người nào lại ác độc như thế, bắt hắn ăn thịt em trai và em gái.
Hắn thà bị người ta dí súng vào người còn hơn.
“Chắc chắn phải tìm ra người đó rồi, nhưng ta cần ngươi giúp đỡ.”
Lục Tân nhìn vẻ mặt phẫn nộ, nhăn nhó của Tiếu Viễn, vẫn bình tĩnh như thường, day day huyệt thái dương.
“Đầu tiên, ngươi phải nói thật với ta.”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn Tiếu Viễn, nói:
“Trong mơ, có người ép ngươi ăn, hay là...”
“... Tự ngươi ăn?”
Một câu nói không đầu không đuôi lại khiến cho Tiếu Viễn ngẩng phắt đầu lên.
Tiếu Viễn nhìn gương mặt bình tĩnh của Lục Tân, cảm thấy áp lực tâm lý đang đè nặng, không dám nói dối. Hồi lâu sau, hắn mới lắp bắp
“Lúc ban đầu, quả thật là ta nằm mơ thấy... một người quái dị, hắn ép ta. Thế nhưng... vài ngày sau, thật ra... thật ra ta tự mình... làm những hành động đó. Trong giấc mơ, dường như ta...”
Môi Tiếu Viễn run run, hắn ngập ngừng một lát rồi mới nói:
“Dường như ta biến thành một người khác, rất... rất hưởng thụ quá trình đó.”
Lục Tân chỉ im lặng nhìn hắn, nhíu mày như có điều suy nghĩ.
“Ta... Ta không muốn thừa nhận điều đó, vì... ta thực sự cảm thấy, người trong giấc mơ không phải ta...”
Tiếu Viễn ra sức giải thích cho chính mình:
“Tên biến thái đó không phải ta...”
Dường như hắn phải khó khăn lắm mới nói ra được những câu ấy.
Nhưng kỳ lạ là Lục Tân lại không nói thêm gì, hắn chỉ gật đầu:
“Ta hiểu rồi, ngươi đừng lo. Không phải là trong lòng ngươi có ý nghĩ đó đâu, chỉ là ngươi bị ảnh hưởng quá sâu thôi, nhưng mà... Sau này, ngươi nhất định phải nói thật với ta, biết chưa?”
“Được, ta thề...”
Tiếu Viễn gật đầu liên tục, thậm chí còn giơ một tay lên nữa.
“Không cần căng thẳng quá đâu...”
Lục Tân bảo hắn buông tay xuống, tự kiểm điểm lại mình trong âm thầm.
Có phải mình nghiêm túc quá không, doạ lãnh đạo sợ tới mức này rồi...